"Tỉnh dậy đi anh, anh Long, làm ơn đừng có như thế, tỉnh lại đi mà" Tú Linh ôm trầm lấy thân thể mềm nhũn của Bá Long mà khóc rống, bộ cơ giáp bao bọc hắn bây giờ cũng đang dần tan biến, cả bộ đồ bó sát trên người Tú Linh cũng đang phai nhạt dần vào không khí.
Tim Bá Long vẫn đập cực nhanh, hơi thở thì ngắt quãng liên tục, mí mắt khép chặt nhưng tròng mắt di chuyển tốc độ cao như giấc ngủ REM, tuy tứ chi không cử động nhưng các bó cơ bên trong lại co giật cực nhanh, dường như các chất hoá học trong não hắn đang phá hủy não từ bên trong và khiến nó gửi đi các tín hiệu lỗi đi khắp cơ thể.
Tưởng chừng hắn không xong thì cứu tin đã tới, Hỗn Nguyên Huyền Thiếc tự động hộ chủ được kích hoạt, nó chuyển về dạng phân tử siêu nhỏ chui vào toàn bộ cơ thể hắn và giải quyết các vấn đề do não tạo nên, nó xâm nhập vào hộp sọ của Bá Long rồi bắt đầu phá vỡ các chất hoá học từ cấp độ tế bào, thứ gì trong cơ thể Bá Long bị gắn mác có hại cho cơ thể hoặc có hại là nó giải quyết hết, nói thì nghe rất tốt nhưng không hề ổn chút nào, điều này khiến cơ thể Bá Long mất cân bằng trầm trọng, lợi khuẩn phải đi đôi với hại khuẩn, hai bên áp chế nhau cơ thể liền bình thường, mà một bên chiếm ưu thế thì hệ miễn dịch sẽ phát cuồng, nguy hiểm gấp bội.
Tú Linh khóc rống càng lớn hơn khi tim Bá Long đập chậm đi, hơi thở cũng yếu dần, giấc ngủ REM cũng ngưng lại, cơ thể hắn dần nóng lên, một lúc mà Tú Linh cảm thấy hắn như cái lò than, nóng cực kỳ.
"Sao vậy nè, bị gì vậy, sao đây" Tú Linh hoảng loạn lên, nước mắt chảy không ngừng, cô ấy quay cuồng hết sờ trán rồi lại sờ ngực, rồi lại chụp lấy tay Bá Long hoảng sợ nói.
Bộ đồ bó trên người Tú Linh không còn dấu hiệu tiêu tán nữa, cơ thể Bá Long cũng bình thường trở lại, ít nhất là nhìn từ bên ngoài là vậy, nhiệt độ cơ thể thì vẫn âm ỉ tầm ba mươi chín độ C, Tú Linh sau vài phút cũng bình tĩnh lại, cô ấy kéo Bá Long vào bóng râm rồi bắt đầu kiểm tra xem hắn đang bị gì, vạch mắt ra nhìn cô ấy thấy tròng đen trong mắt hơi phai nhạt, tròng trắng nữa dưới tơ máu đỏ tươi nhưng nữa trên vẫn trắng như bình thường, cô ấy bốp hàm cho Bá Long há miệng ra, thấy lưỡi hắn bị phủ một lớp trắng dày trên lưỡi, cố nhìn vào sâu thì thấy lưỡi gà của hắn co rúm dính vào phía trên hàm, lại áp tai vào ngực hắn thì nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt, tới khi rờ tới bụng hắn Tú Linh mới giật mình, bên hông phải Bá Long bị một vết bầm tím rất lớn, sờ vào thấy mềm nhũn, còn có dấu hiệu suất huyết qua lỗ chân lông.
Tú Linh xầm mặt lại, không biết nên làm cái gì hiện tại luôn, thương thế Bá Long vượt qua khả năng tưởng tượng của cô ấy.
"Bên kia là cái gì, hình như là có gì đó biến mất khỏi không trung" Tú Linh đang tập trung cao độ thì giật mình ngước mặt lên, tập trung lần nữa nhìn chằm chằm vào một góc đằng xa, thấy giống như là một cổng dị không gian, Tú Linh đứng phắt dậy bước nhanh qua đó, tiện tay ghé vào bức tường có hộp công cụ cứu hỏa được lắp trên tường, Tú Linh dùng một viên đá phá kính rồi lấy ra một cây xà beng lớn, không có Bá Long thì cũng không có vũ khí từ Hỗn Nguyên Huyền Thiếc.
"Hy vọng là bên trong có gì đó giúp đỡ được" Tú Linh đứng hồ nghi trước cổng dị không gian, cô ấy không biết cứu thương, cũng không muốn ngồi nhìn Bá Long chết dần, bây giờ thấy có cơ hội thì cô ấy sẽ thử, dù tỉ lệ tìm thấy thứ gì có ích rất thấp.
Đứng trước cổng không gian mà Tú Linh không dám tiến vào, không chắc vào đây có thể tìm được thứ gì đó có ích cho thương thế Bá Long, sợ rằng khi tiến vào liền trực tiếp bị thứ gì vồ chết thì thôi luôn.
"Bỏ đi, không còn đường nào hãy đặt mạng sống vào may rủi, giờ an toàn cả hai là chính" Tú Linh vứt cái xà beng xuống trước cổng không gian rồi dứt khoát quay lại với Bá Long, thấy Bá Long không có dị động gì thì cô ấy thở hắt ra rồi đỡ Bá Long dậy, khó khăn lắm mới đưa thân thể cồng kềnh của hắn lên lưng, bước từng bước nặng nề hướng ngược lại với lộ trình định sẵn, đằng kia vừa nãy hai người đi qua Tú Linh có thấy cái phòng khám nhỏ, không biết có ai không.
Bá Long hiện tại cao tầm m75, nặng tầm 400kg, nhìn thì như đàn ông trưởng thành, nhưng thể tích cơ thể lại đậm đặc hơn người bình thường, nếu so sánh thì người bình thường như cục bông gòn, còn Bá Long thì như miếng bọt biển, thể chất chưa quá cao nên không đem cái cục sắt ra so sánh được ¯_(ツ)_/¯
--------------------------------------------------
"Con mẹ nó, bọn mày bị điên gì vậy" tên Minh chạy như điên hét lên, lúc sáng hắn chã biết bọn thú vật trong rừng bị gì mà tụ tập đuổi theo hắn sáng đến gần trưa còn chưa chịu buôn tha.
"Tao có làm gì bọn mày đâu, mẹ nó, lũ súc vật này" tên Minh không hề biết lúc trước khi bị rượt đuổi hắn có vô tình đi qua một bụi rậm, lùm cây đó nó như cây bình thường thôi, nhưng khi tiếp xúc với chất nhờn trên da người nó sẽ tạo ra một sản phẩm mùi hương kích thích hung tính của động vật có vú trong rừng, tất nhiên tên Minh không biết được.
Tên Minh cũng không chạy đâu xa, ban đầu định leo lên cây trốn lũ heo với trâu bò, nhưng lại bị bọn khỉ với sóc đánh cho rơi xuống đất, chạy lòng vòng nãy giờ mà bọn thú cũng không bỏ cuộc, hắn sắp thở không ra hơi rồi, đói lè lưỡi luôn a.
Sau lưng tên Minh là một đội quân hơn ba mươi con thú rừng, trâu bò heo khỉ các kiểu luôn, đáng sợ thật sự, hắn chạy không nổi nữa, bọn thú cũng vậy, loài người là loài có khả năng chạy đường dài đỉnh nhất quả đất, nhưng bọn thú thì không nhận nổi cái danh hiệu này đâu, đoán chừng tên Minh không đói thì thể chất hiện tại dư sức chạy ba ngày ba đêm luôn, hai chân do không đủ năng lượng nên không còn đứng vững được, nhưng tay thì vẫn cầm chắc thanh katana.
Tên Minh tức tối quay lại thủ thế tấn công.
BÒ Ụ........
Chú bò trắng to lớn hú lên rồi thuận thế lao qua định một húc lòi phèo tên Minh.
Nhìn cái đầu bò liên tục áp sát tên Minh hơi hoảng sợ, ký ức thời trẻ trâu bị con bê dí ùa về, "đáng sợ