"Không khí thật dễ chịu" Tú Linh cảm khái khi bước vào, không khí nơi đây rất trong lành, có cảm giác như hít thêm vài cái sẽ phi thăng thành tiên nhân vậy, bất quá chỉ là cảm giác của Tú Linh bị đánh lừa, không khí như là thời trước mạt thế thôi, nhưng sống quá lâu nơi không khí nặng nề nên cũng tạm thời quên mất cái không khí trong lành thoải mái này.
Hít thêm vài cái thật sâu cho thoả mãn thú tính rồi Tú Linh mới nhìn quanh một vòng, nhìn thoáng qua cứ tưởng mình đang ở trên một phi thuyền không gian khổng lồ với hàng loạt các công nghệ tương lai, bên trái có một hàng ống nghiệm khổng lồ, bên trong lại không có cái gì ngoài nước xanh đỏ tím vàng, bên phải là vài cái máy móc to lớn nhưng gọn gàng ngăn nắp, khắp cái phòng này là một tông màu trắng dịu mắt, Tú Linh cẩn thận bước đi vừa nhìn quanh, dường như xung quanh cô ấy có các bức tường vô hình ngăn chặn lại, chỉ có thể bước tới trước chứ không lại gần những cổ máy kia được, khi cố tình bước tới nó sẽ chặng đường cô ấy bằng một cái bảng vuông bằng hình ảnh ba chiều viết chi chít chữ số ngoằn ngoèo không nhận biết được.
"Làm gì đây" Tú Linh lùi về sau một bước khi cái hình ảnh kia hiện lên, xong cô ấy lại bước về cuối căng phòng, cái phòng này cực kỳ rộng lớn, đoán chừng cũng vài trăm mét vuông, mỗi cái máy kỳ lạ đều được sắp xếp vào một khu vực, chân cứ bước mà Tú Linh lại rất mơ hồ, không biết nên làm gì, không hiểu biết, không chỉ dẫn, không có bạn đồng hành, Tú Linh mờ mịt bước đi như cái xác không hồn.
Sau một hồi bước đi Tú Linh đã tới cuối căng phòng, ở đó có một cái cổng hình ê líp, bên cạnh nó có một cái bàn hình trụ có mặt bàn xéo, trên nó có một dòng chữ kỳ lạ với một cái ống lồi lên như đầu cây bút mực, phía trên lại có một cái màn hình to đen kịt, Tú Linh nhìn lướt qua dòng chữ thì nhíu mày, mặc dù không biết nó ghi cái gì, nhưng cô ấy lại hiểu được ý tứ của nó, chậm rãi đấu tranh tư tưởng vừa giơ tay trái lên, cuối cùng cô ấy cũng dứt khoát đặt ngón tay trỏ lên cái trụ nhỏ kia, chỉ nghe soạt một cái kèm theo cơn đau nhè nhẹ trên đầu ngón tay, Tú Linh biết nó đã lấy máu mình.
PÍP PÍP PÍP...
Cái máy nhẹ nhàng kêu lên vài tiếng rồi màn hình phía trên nhanh chóng hiện ra thông tin, Tú Linh nhìn dòng chữ hiện lên thì khá là sửng sốt, nó đang hiển thị thông tin bằng tiếng Việt, nhìn như là một cái bảng thông tin nhân vật trong game.
Loài: người hiện đại.
Phân vùng sinh sống: Châu Á.
Cao: 1m69.
Cân nặng: 128kg.
Thể chất: cực tốt (so với những cá thể khác).
Sức đề kháng: đạt tiêu chuẩn.
Lượt cống hiến thử nghiệm còn: 1.
Đang lấy thông tin...
Đang tạo môi trường thử nghiệm...
LOADING.......
Tú Linh nhíu mày thật sâu, đọc xong vẫn thấy rất mơ hồ, qua vài giây sau, cánh cổng hình ê líp bên cạnh bắt đầu có dị động, nó bắn ra vài tia plasma từ vòng ngoài rồi dần dần xoáy vào bên trong, tốc độ càng lúc càng nhanh, lại qua vài giây sau bề mặt của cánh cổng dần phẳng lặng trở lại, nhưng nó lại án một màu tím nhạt, rất giống với các cánh cửa không gian trong phim viễn tưởng thời đại trước.
Tú Linh xoa xoa thái dương một cái, hơi sợ nhưng vẫn quyết định đi vào trong đó, vừa qua được Tú Linh liền cảm thấy mọi thứ rất mơ hồ, cô ấy không hề biết rằng xung quanh đã qua mười phút, cô ấy từ lúc bước vào đã bị máy móc làm ngất đi rồi bị bắt tiêm vào người vài loại thuốc còn trong quá trình thử nghiệm, sau đó lại được cho vào một bể kính chứa dung dịch hỗ trợ cho quá trình hấp thu thuốc được tốt nhất, tới khi mở mắt ra nhìn rõ xung quanh thì Tú Linh nhíu mày, cảm thấy cơ thể rất kỳ lạ, còn đang nghi hoặc thì bốn bức tường xung quanh dần dần mở ra hiện ra rất nhiều ống tuýp sắt đường kính khá bé.
Còn không rõ chuyện gì thì những ống tuýp kia luân phiên bắn từng mũi tên ra, Tú Linh bình thường căn bản không kịp phản ứng, nhưng lần này lại khác, dường như lúc mũi tên đầu tiên bắn ra thì thân thể Tú Linh cũng đã phản ứng tránh né, những mũi tên sau đó Tú Linh cũng thuận lợi né tránh tất cả, cứ nghĩ chỉ vài lần sẽ thông qua nhưng không hề, tên bắn ra thì càng lúc càng nhanh, vài phút đầu thì Tú Linh hoàn toàn có thể tránh thoát tất cả, nhưng thể lực lại tiêu hao rất nhanh, một mạch tránh né tới phút thứ năm thì Tú Linh a lên một tiếng, một mũi tên bắn từ đằng sau Tú Linh không tránh kịp, cũng may nó chỉ xoẹt qua hông bên phải chứ không phải là cắm vào bụng cô, nhưng chỉ cần một cái xao nhãn đã khiến cho Tú Linh gặp rắc rối lớn.
"A, hự...." một mũi tên bắn trúng đùi trái của Tú Linh, sau đó là ngay lưng, rồi vai, bụng,..... chỉ qua ba giây mà trên người Tú Linh đã nhiều ra vài mũi tên, Tú Linh đờ đẫn khuỵu xuống, "đau quá" trong đầu Tú Linh chỉ còn hai chữ kia, còn đang cứng người trên đất thì bốn bức tường xung quanh khép lại, một cánh tay robot từ trần nhà nhấc thân thể của Tú Linh lên đưa vào một căng phòng bên cạnh, nó thả cơ thể Tú Linh vào cái ống nghiệm khổng lồ chứa nước màu xanh lá, từ dưới đáy ống nghiệm thò ra vài chục cánh tay robot nhỏ hướng những mũi tên trên người Tú Linh, nó rút những mũi tên ra rồi chữa trị, thứ nước kia thấm vào sâu bên trong miệng vết thương, xong nó liền tạo ra hiệu quả liên kết các tế bào bị thương, vết thương trên người Tú Linh nhanh chóng khép lại, một vết sẹo cũng không còn, từ phía trên, cánh tay robot kia lại nhấc thân thể của Tú Linh lên đưa vào một phòng khác, lần này Tú Linh lại được tiêm vào vài loại thuốc nữa.
Lại mở mắt ra, lần này không còn là căng phòng nhỏ mà là một mảnh đất trống rất lớn, cỏ xanh phủ dài vô tận, nhìn thì rất đẹp, cho tới khi từ trên trời truyền đến âm thanh gió rít gào, giật mình Tú Linh nhảy lùi lại phía sau, một thanh trường kiếm phương tây rơi xuống cắm sâu vào trong đất, lại có âm thanh truyền vào tai, Tú Linh theo bản năng quay đầu lại nhìn để tìm nguồn âm, từ xa hướng mà Tú Linh đang nhìn có một bầy thú đang lao qua, do khá xa nên Tú Linh không nhìn rõ được là loài vật gì, nhưng cảm nhận được sự uy hiếp nên Tú Linh nhìn quanh tìm vũ khí, không thấy thứ gì ngoài thanh trường kiếm kia, "nhẹ đến thế sao" quá dễ dàng rút lên khỏi mặt đất, Tú Linh nghi hoặc nhìn thanh kiếm trên tay, nhìn hầm hố như vậy mà lại nhẹ đến bất ngờ, cảm giác của Tú Linh bây giờ như đang cằm một que củi nhỏ vậy.
"Là sói hoang hay gì" Tú Linh nhìn mấy cái đóm nâu xám đằng xa mà nhíu mày, Tú Linh vun thanh trường kiếm lên vài cái lấy cảm giác, xong rồi cô ấy trực tiếp lao qua hướng bầy sói đằng xa.
Bây giờ mà cô ấy biết chín mươi lăm phần trăm sức mạnh của mình là từ ống nghiệm chắc cô ấy sẽ bị quê chết mất, thể chất hiện tại được cường hoá lên tới ba mươi mấy lần thể chất, bọn sói kia đơn giản như là cừu non, không thể làm tổn thương đến cô ấy dù chỉ là một chút.
Thân thể như u linh lao vào giữa bầy sói, ai không biết mà thấy cảnh này chắc tưởng rằng Tú Linh là sói lạc vào bầy dê, liên tục khuy động