Sau bữa tối, mọi người nhận phòng khách sạn.
Phòng được sắp xếp ngẫu nhiên bởi đoàn làm phim, mọi người sẽ ở đây trong suốt quá trình quay phim.
Doãn Hạo Vũ cùng mọi người đi thang máy.
Châu Kha Vũ đã đứng ở bên trong, hắn ta cao hơn hầu hết mọi người một cái đầu, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Không gian trong thang máy yên lặng, không khí nồng nặc mùi nước hoa pha lẫn mùi rượu.
Ở tầng một, cửa thang máy mở ra, một số staff nữ bước ra, một trong số họ mạnh dạn quay lại nói: "Anh Châu, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai gặp lại." Sau đó, họ cười lớn rồi đi khỏi.
Doãn Hạo Vũ khẽ liếc nhìn, Châu Kha Vũ vẫn cứ lạnh lùng không phản ứng.
Khi thang máy lên đến tầng 17, Doãn Hạo Vũ đi ra ngoài đồng thời nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Bước chân càng ngày càng gần, Châu Kha Vũ chân dài bước nhanh vượt qua cậu.
Khi nhìn thấy hắn, Doãn Hạo Vũ nói, "Anh Châu cũng ở tầng này sao?"
"Ừ." Châu Kha Vũ liếc nhìn cậu, vững vàng đi về phía trước.
Doãn Hạo Vũ không thể không đẩy nhanh tốc độ của mình, đi theo bên cạnh Châu Kha Vũ.
Doãn Hạo Vũ lén nhìn qua kịch bản của Châu Kha Vũ.
Vì nhu cầu của vai diễn, hắn đã để tóc dài hơn một chút.
Châu Kha Vũ rất cao, hắn luôn cụp mắt xuống khi nhìn vào các vật thể trước mặt.
Khung lông mày và độ sâu của mắt cũng đặc biệt nam tính.
Cậu liếc nhìn mình qua tấm gương trên bức tường hành lang.
Bản thân trong gương, kiểu tóc được trau chuốt cẩn thận trở đã bị mồ hôi làm mất dáng, làn da trắng nõn cũng ửng đỏ vì uống rượu, so với Alpha rất uy nghiêm bên cạnh thực sự kho sánh bằng.
Nói như vậy, không thể trách Thẩm Giai Nghi ngựa tốt không ăn cỏ, Doãn Hạo Vũ cũng không quan tâm Thẩm Giai Nghi nữa.
Vấn đề là Alpha này, hắn ta so với Alpha cực kỳ vượt trội, nhìn cũng thấy mạnh mẽ hơn Doãn Hạo Vũ rất nhiều, là dạng đối thủ đáng gờm của cậu.
Trong khi Doãn Hạo Vũ đang suy nghĩ về điều đó, Châu Kha Vũ chỉ nhìn thẳng rồi bước đi, không một động tác thừa, mỗi bước đi dường như được tính toán cẩn thận.
Quá nghiêm khắc, Doãn Hạo Vũ luôn cảm thấy hắn không giống người thật chút nào.
Đi ngang qua cửa phòng Doãn Hạo Vũ, cậu nói, "Tới phòng tôi rồi.
Chúc Châu lão sư ngủ ngon."
Không ngờ, Châu Kha Vũ cũng dừng lại, hỏi: "Có phải cậu đã uống nhiều quá không?"
Doãn Hạo Vũ thắc mắc tại sao lại hỏi như vậy, vừa quét thẻ phòng vào cửa, xoay người nói: "Không nhiều lắm.
Dù mặt đỏ như vậy nhưng chỉ toàn là rượu nhẹ thôi."
Cửa đã mở, Châu Kha Vũ không nói nữa, xoay người rời đi.
Dù nói không say nhưng có men trong người nên cơ thể Doãn Hạo Vũ có chút nóng lên, lúc này nhìn thấy vẻ mặt vẫn bình tĩnh của đối phương, cậu không khỏi khó chịu, nói: "Nếu anh không tin, tôi có thể đi thẳng cho ann xem.
"
Châu Kha Vũ cau mày: "Cậu say rồi.
Ngày mai quay phim, tối nay say như vậy không thích hợp."
Doãn Hạo Vũ hiểu, Châu Kha Vũ hỏi cậu về việc uống rượu có thể là ngụ ý rằng bản thân cậu không chuyên nghiệp.
Doãn Hạo Vũ nắm chặt tay nắm cửa nói: "Sẽ không ảnh hưởng đến buổi biểu diễn ngày mai.
Chỉ là tiệc tối thôi, mọi người vui vẻ, uống một ít mới hợp lẽ."
Châu Kha Vũ nói, "Ngô Vũ Hằng nhờ tôi hướng dẫn cậu, nếu không tôi sẽ không nói điều này." Hắn liếc nhìn bộ dạng của Doãn Hạo Vũ cậu đang đứng dựa vào khung cửa, và nói, "Vai trò của Lai Ty là chìa khóa cho đoạn chuyển phim.
Vì kà vai diễn của cậu, tôi không thể góp ý quá nhiều, nhưng tôi muốn nhắc lại rằng tôi mong cậu có thể hiểu mà cư xử cho đúng."
"Hiểu rồi, Châu lão sư." Doãn Hạo Vũ nói.
Cậu còn cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
Châu Kha Vũ rời đi.
Doãn Hạo Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn.
Dù biết rằng mình cần phải lắng nghe những lời khuyên khi là người mới, nhưng cậu luôn cảm thấy không thoải mái khi nghe người này nói chuyện.
Ngày hôm sau, chính thức quay.
Kịch bản đã được sửa rất nhiề, phim đã được chuẩn bị từ rất lâu ở giai đoạn đầu, hiện tại mọi thứ đã sẵn sàng, nên ai cũng không muốn nó bị trì hoãn thêm nữa.
Kế hoạch của Ngô Vũ Hằng là trước tiên sẽ tập trung quay những cảnh chính trong phim trường, phân cảnh hôm nay là chuyển tiếp của chuyến đi nước ngoài sắp tới của Lương Vĩnh Chí sau là một số cảnh quay ở nước ngoài, anh rất hy vọng các diễn viên sẽ thể hiện cảm xúc của họ thật tốt.
Về phần Lương Vĩnh Chí lớn lên ở quê nhà và phần sau khi trở về Trung Quốc sẽ được quay ở giai đoạn hai.
Cảnh đầu tiên vào buổi sáng là cảnh Lương Vĩnh Chí đánh nhau với bọn côn đồ manh động khiêu khích hắn ở thị trấn nhỏ vào năm 3.
Sau khi bị Cục Công an tạm giam vài ngày và được thả, hắn ta đã quen biết được với hàng xóm tên Lâm An.
Thẩm Giai Nghi vừa mới trang điểm và làm tóc xong, y cầm dây chuyền trong tay đi đến chỗ Doãn Hạo Vũ, do dự không biết nói gì.
Doãn Hạo Vũ lên tiếng trước: "Có gì sao?"
"Patrick, em hơi lo lắng." Thẩm Giai Nghi ngước nhìn Doãn Hạo Vũ, lông mi như cánh bướm vỗ cánh.
Trước đây, khi Doãn Hạo Vũ theo đuổi Thẩm Giai Nghi, nhìn thấy biểu hiện của y như thế này cậu sẽ mềm lòng, nhưng bây giờ thì khác: "Nè, đừng lại gần tôi, đừng lại gần."
Thẩm Giai Nghi nhếch miệng, nửa lo lắng nửa hưng phấn nói: "Lát nữa em với Châu Kha Vuc quay cảnh hôn, tim em đập rất nhanh."
"Đó không phải là cảnh hôn đầu tiên của cậu," Doãn Hạo Vũ nói.
"Hừ, anh thì biết gì.
Đó là Châu Kha Vũ!" Thẩm Giai Nghi lắc đầu, giống như không thể tiếp tục nói chuyện với Doãn Hạo Vũ.
Lúc này, Châu Kha Vũ bước vào trường quay.
Hắn mặc áo tay ngắn màu xám và quần tây cũ, khuôn mặt được trang điểm đặc biệt kỹ càng, trên gò má có một vết thương đỏ và sưng tấy, mái tóc đen trên trán bù xù che mất một phần mắt.
"Oa." Thẩm Giai Nghi khẽ thở dài: "Thật quá đẹp trai..."
Doãn Hạo Vũ chỉ cảm thấy Châu Kha vũ trông thật hung dữ.
Thẩm Giai Nghi bước đến bên cạnh Châu Kha Vũ, nghe Ngô Vũ Hằng căn dặn.
Ngay sau đó, bắt đầu quay.
Doãn Hạo Vũ ngồi trên chiếc ghế trống bên cạnh màn hình để quan sát cảnh quay.
Trong căn phòng nhỏ, một chiếc giường gỗ không có đầu giường được trải một tấm chiếu màu vàng.
Lương Vĩnh Chí ngồi bên giường, hơi cong xương sống, nhìn chằm chằm ra cửa sổ nhỏ.
Có tiếng cọt kẹt, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Lâm An mặc vest cộc tay, bưng một chậu rửa mặt nhỏ có nước nóng vằ khăn mặt đi vào.
Lương Vĩnh Chí cười với y: "Tiểu An, muộn như vậy rồi, em nên về đi, để không quấy rầy giấc ngủ của dì."
"Sao lại khách sáo với em thế này.
Hơn nữa, mẹ em ngủ rất sâu, không sao đâu, mẹ sẽ không nghe thấy." Lâm An đặt chậu rửa mặt xuống giường, lấy khăn ra vắt khô.
Y cúi đầu lau sạch bụi bẩn trên mặt Lương Vĩnh Chí, nói: "Bác Lương vẫn còn tức giận.
Còn anh phải mau trở về để bác còn bình tĩnh lại."
Lương Vĩnh Chí không nói.
Việc hắn ta bị giam giữ đã làm bẽ mặt cha hắn một phần, ông ấy hẳn là tức đến có thể đánh được hắn gãy chân.
"Anh Vĩnh, anh thật sự không đi bệnh viện chữa bệnh sao?" Lâm An hỏi.
"Không."
Lâm An nhìn thấy trên cổ Lương Vĩnh Chí có một vết bầm tím lớn, hai tay run lên, kinh hãi trợn to hai mắt.
Lương Vĩnh Chí lặng lẽ nhìn Lâm An, đột nhiên nói: "Tiểu An, ra nước ngoài với anh."
Động tác của Lâm An dừng lại, y ngồi ở bên cạnh Lương Vĩnh Chí, chắp hai chân lại, cúi đầu nói: "Em, em không biết..."
Lâm An thấp giọng nói: "Một số việc, cứ việc em không thể tự quyết định được."
"Được rồi." Lòng bàn tay của Lương Vĩnh Chí áp vào tấm thảm lạnh.
"Anh Vĩnh." Lâm An nói, "nhưng em rất thích anh." Y nghiêng người hôn nhẹ lên môi Lương Vĩnh Chí.
Lương Vĩnh Chí giữ lấy bờ vai mảnh mai của Lâm An và hôn thật mạnh.
Lâm An trong tiềm thức rùng mình một cái, sau đó nhắm mắt lại.
Doãn Hạo Vũ phải thừa nhận rằng Thẩm Giai Nghi đã làm rất tốt.
Thẩm Giai Nghi học qua lớp chuyên nghiệp, có kỹ năng cơ bản vững chắc và biết cách xử lý các chi tiết một cách trôi chảy.
Nhưng dù sao thì y cũng còn rất trẻ, đôi khi không thể xử lý được những cảm xúc của mình với Châu Kha Vũ.
Nguyên nhân cũng là do Châu Kha Vũ quá nhập vai.
Doãn Hạo Vũ vốn dĩ đang nhìn Thẩm Giai Nghi, nhưng lại vô tình chuyển mục tiêu, ánh mắt của cậu hiện không thể rời khỏi Châu Kha Vũ Hắn vào vai một Alpha bốc đồng và đầy nhiệt huyết, rất khác với tính cách thật, nhưng dù vậy diễn xuất phải nói là cực kì tốt.
Châu Kha Vũ một tay ôm Thẩm Giai Nghi, tay kia đỡ lấy chiếc giường, lớp vải mỏng và rẻ tiền