Ngô Vũ Hằng ra hiệu từ chính thức bắt đầu.
Doãn Hạo Vũ nhắm mắt lại và bình tĩnh lại.
Ngoại trừ tiếng máy móc chạy thì nơi đây hoàn toàn yên tĩnh.
Căn hộ của Lai Ty rất gọn gàng và ngăn nắp, trên tường có một bức tranh sơn dầu, đó là Hồ Geneva vào tháng 11, với những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng và bầu trời trong xanh.
Bộ đồ ngủ mà Lai Ty mặc cũng là màu xanh lam mềm mại, cậu co chân ngồi trên giường cười với Lương Vĩnh Chí ở cửa phòng.
“Mời vào.” Lai Ty có một giọng Trung Quốc rất lạ.
Cậu ấy đã ở Trung Quốc vài năm khi còn nhỏ nên có thể giao tiếp bằng tiếng Trung cơ bản.
So với sự bình tĩnh của Lai Ty, Lương Vĩnh Chí lảo đảo, hắn chậm rãi đi vào trong phòng, người đàn ông cao lớn nhìn xuống giường mềm, có vẻ chật vật: "Đêm nay......!Có chắc là muốn ngủ chung với anh không?"
“Lên đây.” Lai Ty gật đầu.
Thấy Lương Vĩnh Chí còn hơi do dự, cậu chủ động vén chăn lên mời chào.
Lương Vĩnh Chí cảm nhận được mùi thơm truyền đến mặt mình, lại nhìn thấy bàn chân non hồng của cậu bị hơi lạnh bên ngoài tác động nên co rút lại, hắn lập tức leo lên giường ngồi ở bên cạnh Lai Ty, kéo chăn bông, đem hai người quấn chặt vào nhau.
Lai Ty đột nhiên tiến tới, ôm lấy cánh tay của Lương Vĩnh Chí, mái tóc đen mượt cọ xát vào má hắn, ngẩng mặt lên nhìn Lương Vĩnh Chí: "Anh có muốn không?"
“Em muốn thật ư?” Lương Vĩnh Chí kinh ngạc.
Từ bé đến giờ, hắn chưa bao giờ được nghe những lời thẳng thắn như vậy.
Đôi mắt cậu đen láy tràn đầy nhiệt huyết thuộc về người châu Âu, lại có một vẻ ngây thơ ngơ ngác không biết mình thuộc về đâu.
_ Sơ lược vài phân cảnh _
Đạo diễn hô dừng lại.
Châu Kha Vũ ngay lập tức rời khỏi cơ thể của Doãn Hạo Vũ.
Hắn không nhìn cậu mà duỗi tay ra, nhặt quần áo trên đất mặc vào, sau đó nhấc chăn ngồi ra, lại đóng chăn.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi Châu Kha Vũ mở chăn đi ra ngoài, luồng khí lạnh tràn vào, làm Doãn Hạo Vũ khẽ run.
Âm thanh tại phim trường ồn ào trở lại, một số người đang đi, một số người đang nói chuyện.
Doãn Hạo Vũ mơ hồ bắt gặp Châu Kha Vuc đang nói chuyện trợ lý của mình ở phía xa, "Hãy lấy một...!Đưa nó cho tôi càng sớm càng tốt..." Cậu nghe thấy Ngô Vũ Hằng hỏi, "Lần này cậu cần cái đó sao?" Châu Kha Vũ bình tĩnh đáp lại, "Ừ."
Doãn Hạo Vũ vẫn đang nằm trên giường phủ chăn, chuyển người đổi sang nằm nghiêng, nhắm mắt vùi mặt vào gối thở hổn hển.
Các nhân viên không thúc giục cậu, họ đã quen với điều đó.
Sau những phân đoạn kiểu này, các diễn viên thường cần phải tự hồi phục.
Doãn Hạo Vũ biết mình đang làm việc bình