Một cơn gió lạnh thổi qua làm Doãn Hạo Vũ giật mình tỉnh dậy.
Hiện tại cảm giác duy nhất của cậu là choáng váng, lòng ngực bị bóp nghẹt đến không thở nổi.
Cậu tỉnh dậy, lờ mờ thấy bản thân đang nằm trên sàn cạnh hồ bơi, tay ôm chặt lấy áo khoác màu đen còn xỏ tay vào trông như bị còng lại.
Cậu vắt óc suy nghĩ áo này của ai trong mấy giây, cho đến khi ngửi thấy mùi thơm mát nhàn nhạt nơi cổ áo khoác, giống như một sợi tơ vô hình quấn lấy, khiến cậu muốn lao vào ngâm mình trong đó.
Doãn Hạo Vũ choáng váng, xác định mùi thơm như vậy, hẳn là quần áo của bản thân.
Lúc này có một giọng nói vang lên: "Nè người anh em, sao lại uống say đến mức này vậy? Nếu không có Châu Kha Vũ cứu thì ngay tại sinh nhật anh đã có án mạng rồi." Doãn Hạo Vũ quay đầu, nhìn thấy Oscar đang ngồi bên cạnh.
Giọng Thẩm Giai Nghi cũng đồng thời truyền đến: "Anh Châu, giày anh ướt hết rồi, anh không sao chứ?"
Tại sao Thẩm Giai Nghi lại ở đây? Doãn Hạo Vũ cố gắng ngồi dậy, thấy Châu Kha Vũ đứng ở trước mặt mình, cả người ướt đẫm, nước chảy từ trên xuống.
Thẩm Giai Nghi ghé sát vào người Châu Kha Vũ, cầm một gói khăn giấy, dường như muốn đưa tay ra giúp hắn ta lau, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ xa cách lịch sự của Châu Kha Vũ mà xấu hổ rụt tay lại.
Phục vụ mang đến hai chiếc khăn tắm sạch.
Châu Kha Vũ lấy một cái lau nước trên người mình.
Oscar lấy một cái khác muốn khoác lên người Doãn Hạo Vũ, nhưng cánh tay của cậu đang bị quấn trong áo khoác ướt làm vai bị kéo ra phía trước, khăn tắm vừa khoắc lên vai đã tuột ra.
"Phải duỗi tay ra nắm lấy khăn tắm chứ." Oscar nói.
Doãn Hạo Vũ theo phản xạ giữ chặt chiếc áo khoác trong tay, trừng mắt nhìn Oscar.
Oscar thở dài: "Quên đi, anh đưa em về phòng." Oscar nói xong định kéo Doãn Hạo Vũ đứng dậy.
Lúc này, Châu Kha Vũ để khăn tắm sang một bên, nói: "Tôi sẽ đưa cậu ấy về."
"Có thể không?" Oscar nhìn Châu Kha Vũ.
"Cậu ấy sống cùng tầng với tôi, tiện ghé qua." Giọng của Châu Kha Vũ rất bình tĩnh: "Anh cứ chơi đi."
Sau khi nghe hắn nói, Oscar đã ngừng lo lắng, tiếp tục hoà vào hoạt động vui chơi vừa rồi.
Khi mọi người bên cạnh thấy sự việc đã được giải quyết xong liền giải tán, Thẩm Giai Nghi đi giữa bọn họ, do dự quay đầu lại mấy lần.
Châu Kha Vũ tiến lên một bước, cúi người xuống, đối mặt với Doãn Hạo Vũ nói: "Trả lại áo cho tôi."
Vẻ mặt của Doãn Hạo Vũ hiện đầy vẻ rối rắm: "Nó là… của tôi." Cậu đánh hơi, bắt gặp mùi thoang thoảng trên áo khoác, cố gắng tìm ra manh mối chứng minh là của mình.
Chiếc áo bị vò nát được Châu Kha Vũ kéo lại, Doãn Hạo Vũ ngồi trên mặt đất thấy vòng tay trống rỗng người gần như ngã về phía sau theo quán tính, rùng mình thống khổ kêu: "Bạc hà.…"
"Cái gì?" Châu Kha Vũ lùi lại một bước để nhìn xuống Doãn Hạo Vũ.
"Hành vi của anh giống như lấy catnip của mèo con, đồ độc ác..." Doãn Hạo Vũ trầm giọng than thở.
Châu Kha Vũ không nói nữa.
Hắn vặn chiếc áo khoác, vắt hết nước, sau đó liếc nhìn Doãn Hạo Vũ rồi đưa áo khoác lại cho cậu.
Doãn Hạo Vũ lập tức ôm chặt lấy.
"Đứng dậy." Châu Kha Vũ nói.
Sau đó, hắn nắm bắp tay của Doãn Hạo Vũ bằng một tay, giống như đang nắm lấy một con mèo con hay một con chó con.
Doãn Hạo Vũ không khỏi tự hỏi liệu việc cậu giảm cân gần đây đã rất thành công chưa, không biết đã nhẹ nhàng hơn chưa.
Châu Kha Vũ hạ tay xuống, để chân Doãn Hạo Vũ chạm đất, khi cậu đứng vững thì hắn lôi cậu vào khách sạn như kéo bao tải.
Doãn Hạo Vũ nhận thấy ánh mắt của Thẩm Giai Nghi đang nhìn theo họ.
Cậu đấu tranh rất nhiều trong nào nhưng cuối cùng cậu đã quyết định trở thành một cái bao tải để bị kéo đi.
Cậu cố gắng hết sức thẳng lưng đứng vững, để Châu Kha Vũ kéo đi nhưng không được bị té.
Hành lang khách sạn.
Chân Châu Kha Vũ rất dài nên từng sải bước rất lớn.
Hắn vẫn siết chặt tay nắm lấy cánh tay của Doãn Hạo Vũ mà kéo cậu đi, không thèm nhìn lại phía sau.
"Anh Châu, anh lại tức giận sao?" Cậu ủ rũ nói, "anh lúc nào cũng tức giận rất dễ sinh bệnh…"
Châu Kha Vũ phớt lờ cậu cho đến khi hắn bước đến cửa phòng cậu, lên tiếng, "Thẻ phòng."
Doãn Hạo Vũ chậm rãi khịt mũi, đưa tay tìm thẻ phòng trong túi quần, nhưng đào một lúc lâu vẫn không thấy gì.
Cậu thắc mắc: "Tại sao...!không tìm được."
Hắn nhìn xuống, Doãn Hạo Vũ nhìn khóe môi cũng thấy được hắn đang mất kiên nhẫn.
Châu Kha Vũ nói: "Cậu đang tìm ở đâu?"
"A..." Doãn Hạo Vũ khẽ mở miệng, vẻ mặt đờ đẫn.
Hóa ra là do cậu đã moi trong túi áo khoác.
Đột nhiên, cậu cảm thấy bàn tay của Châu Kha Vũ thò vào trong túi quần của mình.
Bàn tay của hắn rất lạnh, chỉ chạm nhẹ vào đùi ngoài ấm áp của Doãn Hạo Vũ đã khiến cậu run rẩy dù cách một lớp quần thấm nước.
Châu Kha Vũ nhanh chóng lấy thẻ phòng của Doãn Hạo Vũ ra rồi quẹt cửa.
Vừa đưa người vào, liền thấy quần áo trên sô pha, chăn bông lộn xộn, gấu bông rãi rác khắp nơi trên giường.
Châu Kha Vũ trầm mặc một lát mới nói: "Một Omega cẩu thả như cậu làm sao có thể sống sót đến bây giờ?"
Doãn Hạo Vũ khịt mũi, chậm rãi đi tới bên giường, ôm luôn chiếc áo ướt sũng trên tay, chuẩn bị nằm xuống.
Lúc này, hắn từ phía sau túm lấy cổ áo cậu làm hơi thở trong cổ họng cậu nghẹn lại, suýt chút nữa trực tiếp nôn ra trên giường.
Châu Kha Vũ nói: "Cứ thế này rồi ngủ à? Đi thay quần áo đi." Sau đó để Doãn Hạo Vũ đứng thẳng dậy.
"Đừng..." Trước khi cậu nói xong đã thấy Châu Kha Vũ cau mày, Doãn Hạo Vũ nhỏ giọng thì thầm.
Doãn Hạo Vũ ôm áo khoác, men rượu làm cậu không nhìn rõ được loay hoay mãi cuối cùng cũng tìm được áo choàng tắm, ngẩn người đi vào phòng tắm mới nhớ ra chưa lấy khăn tắm.
Trong cả quá trình, Châu Kha Vũ luôn đứng ở cửa, giống như một người giám sát, ánh mắt hướng về băng đô tai thỏ màu hồng trên bồn rửa mặt, chốc chốc lại hướng đến kem đánh răng dành cho trẻ em vị bạc hà của Doãn Hạo Vũ.
Cậu vặn vòi bồn tắm, sau đó nâng một bắp chân với tay vào bồn tắm để kiểm tra nhiệt độ nước.
Lúc này, cậu lại bất lực nhìn Châu Kha Vũ bước vào, hắn cúi người ấn nút dưới đáy bồn tắm để xả nước.
"Anh làm gì vậy..." Bắp chân của Doãn Hạo Vũ vẫn đang lơ lửng trên không trung, mu bàn chân căng thẳng đến quên để chân xuống, đứng một chân lắc lư thân thể.
Châu Kha Vũ nắm lấy cánh tay cậu từ phía sau để cố định.
Châu Kha Vũ nói: "Đi tắm."
"Tôi muốn tắm ở đây..." Doãn Hạo Vũ vùng vẫy một hồi, nhưng vô ích.
"Không." Giọng của Châu Kha Vũ dần mất kiểm soát.
Doãn Hạo Vũ không khuất phục, tức giận dùng cùi chỏ đánh lại hắn, không may sức lực mềm nhũn, xương cùi chỏ đập vào cơ bụng cứng như sắt của Châu Kha Vũ, khiến Doãn Hạo Vũ đau đớn rên rỉ.
Châu Kha Vũ buông tay, đi thẳng vào buồng tắm, bật vòi sen, sau đó xoay người rời đi, đóng cửa phòng tắm.
Khi Doãn Hạo Vũ sững sờ cởi đồ trong phòng tắm, cậu liền tuyệt vọng phát hiện ra rằng cậu sợ Châu Kha Vũ, tại sao cậu ngoan ngoãn như vậy mặc dù người kia đã rời khỏi.
Hiện cậu không còn sức lực mà kì cọ thân thể chỉ đứng dựa lưng vào tường để nước trên đầu ào ào chảy xuống.
Được một lát thì cậu dần dần trượt ngã ngồi trên mặt đất.
Chiếc áo khoác rơi xuống bên cạnh bị nước cuốn trôi mùi hương khiến cậu không thể quên.
Doãn Hạo Vũ đột nhiên tỉnh táo lại một chút.
Cậu lau đi một ít nước trên mặt, sau đó tắt vòi hoa sen.
Lúc này, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại.
Tùy ý sấy khô tóc, mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm.
Không có ai ở đây cả.
Ấm điện mở nắp, nước nóng vừa đun bên trong sủi bọt ra ngoài, trên bàn còn có nửa chai nước khoáng.
Cậu đổ nước sôi vào chai nước khoáng rồi uống nốt cốc nước ấm đã pha, bụng đang thắt lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Nằm xuống giường, mở mắt trầm ngâm một lúc rồi nhanh chóng bất tỉnh.
Tối ngày hôm sau, Lưu Chương tới phòng khách sạn gọi điện thoại cho ai đó, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi rượu.
Trong chăn bông phồng lên trên giường, Doãn Hạo Vũ đang nằm trên đó, dùng tay đập giường.
"Uống nhiều quá nên ngốc rồi đúng không?" Lưu Chương kinh hãi hỏi: "Còn nhớ anh là ai không?"
"Fuck you.
Em rất tỉnh táo." Doãn Hạo Vũ nhắm mắt lại rên rỉ, "Nhưng...!đau đầu." Giữ cái đầu đang đau muốn vỡ ra, cậu ngồi dậy với một cơ thể nặng nề, sau đó thay đổi để đập vào bụng của khủng long bông, khó chịu nói, "Thật là xấu hổ."
"Gì cơ?" Lưu Chương không hiểu nói: "Cũng có lúc biết mất mặt hả? Không phải bình thường em đều bỏ qua luôn hay sao?"
Doãn Hạo Vũ không có tâm trạng giải thích, khó chịu từ trên giường đi xuống, đi ngang qua bàn cầm chai nước khoáng rỗng nhìn một cái, sau đó đặt lại chỗ cũ.
Cậu không còn sức để chăm chút cho hình ảnh của mình nên chỉ thay một bộ quần áo rồi lên đường cùng Lưu Chương.
Đến địa điểm quay phim, Doãn Hạo Vũ nhìn thấy Châu Kha Vũ đang nói chuyện với Thẩm Giai Nghi, y đang hỏi điều gì đó trong kịch bản.
Doãn Hạo Vũ đứng đợi Thẩm Giai Nghi rời đi rồi mới mỉm cười bước lên.
Châu Kha Vũ nhấp một ngụm nước do trợ lý đưa, khoé mắt liếc nhìn Doãn Hạo Vũ.
Thấy đối phương có vẻ không muốn để ý đến mình, Doãn Hạo Vũ cúi đầu nói: "Anh Châu, hôm qua tôi say rồi nói nhảm, xin anh đừng bận tâm."
Cậu tiếp tục: "Tôi xin lỗi vì đã nhận nhầm quần áo tối qua và làm ướt áo khoác của anh.
Sáng nay tôi đã mang nó đi giặc, tôi sẽ trả lại cho anh sớm nhất có thể."
Châu Kha Vũ ậm ừ.
Trang phục của Doãn Hạo Vũ hôm nay là một chiếc áo nịt màu trắng hở phía trước và một chiếc áo trơn màu bên trong có đường viền cổ tròn, khi cậu cúi đầu nói chuyện, mái tóc mềm mại chưa qua xử lý trên trán có chút rũ xuống.
Khi Doãn Hạo Vũ nói xong, giọng nói của cậu trở nên rất nhỏ: "Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không uống rượu nữa."
"Tôi đã nói tất cả những gì cần nói, tôi không muốn nhắc lại nữa." Châu Kha Vũ nói thẳng: "Có mang kịch bản đến không? Phần sau có gì thắc mắc không?"
Doãn Hạo Vũ gật đầu, "Anh Châu, sau này tôi sẽ hỏi anh cảnh quay cả hai đối diện trước khi quay phim, được không?"
Châu Kha Vũ nhìn cậu chằm chằm vừa định nói thì quản lý trường quay phía sau hắn đang gọi tên Doãn Hạo Vũ yêu cầu cậu đi tranh điểm và làm tóc.
"Đi đi." Châu Kha Vũ nói.
Doãn Hạo Vũ