"Chị cậu thật sự muốn đến ở cùng với bạn trai sao?
"Không rõ lắm, chỉ nói mỗi tối cuối tuần muốn đến nhà hắn ăn cơm"
Tạ Diễn đi theo Chung Vị Thời vào kho hàng, đem hàng ra cửa.
Trần nhà rất thấp, ở giữa có hai bóng đèn, chiếu toàn bộ kho hàng sáng như ban ngày.
Đây kho để hàng hóa của một siêu thị, chứa rất nhiều vật dụng hằng ngày và đồ ăn vặt, đáng tiếc không có cửa sổ không thể thông gió hằng năm, mùi khói, mùi mồ hôi hòa với không khí ẩm mốc, thành ra xộc lên thứ mùi không dễ ngửi.
Trời đã nóng lại còn oi bức, mới chỉ trò chuyện một lát mà chóp mũi và tóc của Tạ Diễn đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Cậu rút khăn giấy chấm mồ hôi trên trán, vuốt ngược tóc mái lên để lộ ra vầng trán sạch sẽ và mày kiếm sắc sảo.
Khuôn mặt Tạ Diễn giống bố nhưng làn da lại giống mẹ, trơn bóng trắng nõn, mũi nhỏ nhắn trông rất thanh tú, đôi mắt phượng xinh đẹp với khóe mắt hơi nhọn, ngũ quan đẹp không tì vết, trông rất hào hoa phong nhã.
Nhưng sự thật và vẻ bề ngoài không giống nhau, lần cuối Tạ Diễn chạm vào tay con gái là hồi còn học mẫu giáo, cô giáo bảo mọi người tay trong tay để đi qua đường lớn.
Đào hoa thật sự là chị gái của cậu, Tạ Mạn.
Tạ Mạn cũng không phải chị ruột cậu, tên thật của cô là Diêu Hiểu Mạn.
Năm nọ, có một trận động đất, chỉ trong hai phút ngắn ngủi, một tòa nhà đã biến thành một đống phế tích, cực kì bi thảm.
Lúc đó Diêu Hiểu Mạn đang học tiểu học, cô được phát hiện khi còn thoi thóp, nhưng tất cả người nhà cô đã qua đời ngoài ý muốn.
Mẹ của Tạ Diễn là bác sĩ khoa ngoại được phân đến khu cứu viện, bà ấy phụ trách cứu chữa cho người bị thương nặng nhất cũng chính là Diêu Hiểu Mạn.
Năm đó Tạ Diễn còn chưa sinh ra, mấy chuyện ngày xưa đều là sau này nghe người khác kể lại.
Hoàn cảnh gia đình Diêu Hiểu Mạn vô cùng khó khăn, bố nghiện cờ bạc, mẹ lại không có học thức, sau khi họ mất cũng không có họ hàng nào chịu chăm sóc cô, chỉ có thể đưa vào cô nhi viện.
Bố mẹ Tạ diễn thương xót cô, sau này không ngừng liên hệ, giúp đỡ cô đi học, cuối cùng dứt khoác nhận nuôi cô.
Tạ Diễn sinh ra là việc ngoài ý muốn.
Chị em hai người từ nhỏ tình cảm không tồi, thậm chí còn thân thiết hơn chị em cùng huyết thống.
Đáng tiếc người tốt thường không sống thọ, lúc cha mẹ qua đời, Tạ Diễn mới vừa lên lớp 3.
Sau khi Tạ Mạn tốt nghiệp cấp 3 thì bỏ học đi làm, đảm đương trách nhiệm của một người cha lẫn một người mẹ, nuôi lớn em mình.
Bởi vì bằng cấp và khả năng hạn chế, công việc của Tạ Mạn thay đổi liên tục, nhưng không được mến mộ.
Sau này được ai đó giới thiệu, cô vào làm nhân viên bán hàng ở một công ty bất động sản.
Cô vừa xinh đẹp lại vừa khéo ăn nói, có thể nhận không ít tiền hoa hồng, nhưng rất ít khi tiêu xài cho bản thân, ăn mặc tiết kiệm để dành dụm học phí và tiền sinh hoạt cho Tạ Diễn.
Tóm lại mấy năm nay, Tạ Mạn chăm sóc Tạ Diễn rất tốt, Tạ Diễn không phải chịu chút khổ cực.
"Lão nhà giàu kia có vợ không?" – Chung Vị Thời hỏi
"Mày nghĩ cái gì vậy! Chị tao không phải loại người như vậy"-Tạ Diễn quan sát bốn phía, ném khăn giấy vào thùng rác " Vợ của hắn sớm đã qua đời".
Chung Vị Thời: "Qua đời như thế nào?"
"Tao không biết, dù sao cũng không phải tao làm."
Tạ Diễn tiện tay xé một cái thùng các- tông, gấp lại lót trên mặt đất, đặt mông ngồi xuống.
Kho hàng không có điều hòa, chỉ có một cái quạt đứng cạnh tường quay qua quay lại, thổi vù vù.
Chung Vị Thời ngồi xuống bên cạnh cậu: "Chị mày siêu thật ấy, nửa năm qua đã thay đổi bảy tám người, tao đổi khăn trải giường cũng chưa siêng năng như vậy.
" Vậy mày siêng ở điểm nào?" Tạ Diễn nói.
- " Đó là trọng điểm sao!"
- " Chứ trọng điểm là cái gì?"
- "Trọng điểm là chị mày quen bạn trai như thế nào?"
Khóe miệng Tạ Diễn cong lên, không có ý tốt mà hỏi: " Mày cũng muốn có bạn trai"
"Ừm" Chung Vị Thời trả lời theo bản năng mới phát hiện dẫm phải hố lớn tiếng phản bác " Không phải, không phải, ý của tao là chị ấy thật lợi hại, tao còn không có bạn gái, ngay cả bạn bè là nữ cũng không có"
"Mày không có tiền, có bạn gái làm gì?"
Chung Vị Thời hỏi lại: "Không có tiền là không thể có sao?"
"Cũng không phải," Tạ Diễn nghĩ ngợi, "Điều này phụ thuộc vào năng lực trời ban, nhưng hiển nhiên hai ta hai đều không có..."
"Mày đừng kéo tao vào," Chung Vị Thời nói, "Tao còn ở giai đoạn nỗ lực."
Tạ Diễn: "Tao thấy khả năng mày có bạn trai còn đáng tin cậy hơn một chút."
"Cút đê."
Trong kho hàng rộng rãi, tiếng tranh luận nhàm chán của mấy thiếu niên vang vọng, thời kỳ vỡ giọng vừa qua khỏi, giọng nói khàn khàn bắt đầu thay đổi trở nên trong trẻo hơn, mang theo chút từ tính.
Siêu thị là nơi Chung Vị Thời làm việc bán thời gian, nhiệm vụ hằng ngày của cậu ta là làm mấy việc lặt vặt.
Tạ Diễn và Chung Vị Thời bằng tuổi, là bạn học cấp 2, còn từng ngồi chung bàn, sau này vì hai người tám chuyện trong lớp nhiều quá nên bị giáo viên chủ nhiệm tách ra.
Thật trùng hợp là bọn họ thi cùng trường cấp 3, tuy rằng không chung lớp nhưng tình bạn vẫn tốt đẹp như cũ.
Có lẽ là vì bọn họ đều không có cha mẹ.
Con người luôn không tự giác gần gũi với những người có hoàn cảnh giống như mình, tháo lớp mặt nạ, buông bỏ phòng bị, không hề kiêng kị thổ lộ hết chuyện trong lòng.
Có điều, Tạ Diễn cảm thấy bản thân may mắn hơn Chung Vị Thời rất nhiều, tuy rằng không có ba mẹ nhưng ít ra còn có một người chị.
Cậu thường nghĩ cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu không có Tạ Mạn?
Không tiền không thế, không bằng cấp, máy xúc đất và xe chở hàng đều không biết lái, sợ rằng chỉ có thể bắt đầu bằng việc đến công trường đẩy gạch, nếu không thì chắc phải đến câu lạc bộ màu sắc rực rỡ bồi phú bà* uống rượu.
(Phú bà: Người phụ nữ giàu có)
Không chừng ngày nào đó sẽ xuất hiện trên đài Pháp lí.
Cuộc sống này quá khó khăn.
Chung Vị Thời uống miếng nước, lại vòng trở lại đề tài đó: " Bạn trai mới của chị mày làm nghề gì?
"Ông chủ của công ti thời trang, cũng làm các loại đầu tư ở nhiều khoản khác nhau, gặp nhau lúc mua nhà."
" Nghe có vẻ rất nhiều tiền, bao nhiêu tuổi?
"46 tuổi"
Chung Vị Thời phun toàn bộ nước lạnh mới uống trong miệng ra ngoài.
"Chết tiệt, tuổi này già ngang ngửa bố của mày rồi! Mắt nhìn của chị mày không có vấn đề gì chứ?" Chung Vị Thời khiếp sợ trong vài giây, hạ thấp âm lượng, hỏi khéo: " Hay là, thân thể chị mày có vấn đề gì vô phương cứu chữa.
"......" Tạ Diễn nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng mắng "CÚT"
Tạ Mạn không có bệnh, mắt cũng không mù, ông chú này tuy lớn tuổi nhưng có tâm hồn trẻ tuổi, hơn nữa chính chắn, ân cần, ôn nhu, ra tay rộng rãi hào phóng, giá trị nhan sắc đỉnh cao như Quán Hi, leo núi và trượt tuyết đều không rớt, dáng người được bảo dưỡng cũng tốt hơn cả khối người trẻ tuổi.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là vợ đã qua đời.
Chung Vị Thời vẫn cảm thấy khó hiểu: "Chị mày không phải chỉ mới 26 tuổi sao, dung mạo như hoa như nguyệt tìm đàn ông như thế nào không được, chứ người ông già này lớn tuổi như vậy.
Nếu mà tao có yêu đương, chắc chắn sẽ tìm người không cách biệt tuổi tác quá lớn hoặc là người nhỏ tuổi hơn, như vậy mới có tiếng nói chung."
Tạ Diễn phụ họa theo: "Tao cũng thích người nhỏ tuổi hơn."
"Ông chú kia còn có người thân trong gia đình không? Đừng để chị mày dọn qua bị người ta bắt nạt." Chung Vị Thời nói.
"Nghe nói còn có một đứa con."
Chung Vị Thời lại hỏi: "Con trai hay con gái?