Editor: Gạo Đen
Chương 12: Vừa rồi Hổ Tử ị ở trong phòng anh.
Đồng hồ sinh học của Tạ Diễn vô cùng chuẩn, buổi sáng 6 giờ tự nhiên sẽ dậy, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, mấy chuyện xảy ra ngày hôm qua lướt qua đầu giống như một bộ phim điện ảnh.
Một bữa tối xấu hổ, con mèo trên ban công, không biết bật máy nước nóng, một đôi chân dài và cơ bụng tám múi, một cơn ác mộng.
Tạ Diễn mở mắt ra, theo thói quen nhìn lên trần nhà, lại ngoài ý muốn phát hiện điều hòa ở trên đầu đang bật.
Toàn bộ căn phòng đều mát lạnh.
?
Tối hôm qua cậu không bật mà.
Cậu còn không biết cái điều khiển từ xa trông như thế nào, chứ đừng nói đến việc bật điều hòa.
Cù Tranh Viễn lên bật?
Khi nào?
Tạ Diễn nhanh chóng rửa mặt rồi đi xuống lầu.
Dưới lầu thật yên tĩnh, chỉ có Hổ Tử lăn lộn trong phòng khách, thấy cậu xuống lầu, tỏ vẻ thân thiện kêu to một tiếng.
Cửa phòng ngủ của Cù Tranh Viễn hơi hé mở, Tạ Diễn rón ra rón rén đi qua, chạm vào khung cửa, nhẹ nhàng đẩy ra một chút.
Trên giường không có ai.
Tạ Diễn cúi đầu, Hổ Tử đang cọ cọ đầu vào cổ chân cậu.
"Chủ của mày ở đâu?"
Hổ Tử rướn cái cổ xù lông: "Meoww ~"
Cù Tranh Viễn có thói quen chạy bộ buổi sáng, trời còn chưa sáng, hắn đã gọi Giang Trình dậy, cùng hắn chạy trên con đường bao quanh núi, gió hè nhè nhẹ, ven đường hương hoa ngọc lan ngào ngạt, trong không khí tràn ngập hương hoa thơm mát.
"Tóm lại là, tối hôm qua thằng nhóc kia tới chỗ của cậu ở hả, rồi hai người có đánh nhau không đó?"
Nhắc tới chuyện này Cù Tranh Viễn có chút bực bội: "Bố của tôi giờ toàn bênh vực hai chị em bọn họ, cơm bưng nước rót, nếu tôi bắt nạt nó, bố tôi sẽ tới xúc đầu tôi."
"Thảm thương vậy." Thể lực Giang Trình không bằng Cù Tranh Viễn, chưa chạy được vài phút đã thở hổn hển, bước chân càng ngày càng chậm.
Cù Tranh Viễn chạy chậm lại chờ anh, cuối cùng đổi từ chạy chậm sang đi bộ.
"Cậu có ảnh của mẹ kế tương lại kia không, cho tôi xem chút."
"Làm gì?"
"Cho tôi xem đi," Giang Trình cười cười: "Tôi nhìn xem Đát Kỉ thời hiện đại này trông như thế nào mà có thể mê hoặc bố cậu thần hồn điên đảo vậy."
"Thường thôi, thì cũng như vậy đó."
Đánh giá kiểu này thật sự có chút không khách quan, thực tế trong lòng Cù Tranh Viễn cũng hiểu được, nhan sắc của Tạ Mạn không phải nghiêng nước nghiêng thành cũng là trăm năm khó gặp, trẻ trung đầy sức sống, dáng người tuy mảnh khảnh nhưng chỗ cần to thì to chỗ cần nhỏ thì nhỏ, cười lên vô cùng ấm ấp, hiền lành, giống như người ta hay nói là "Kẹo thỏ trắng",vừa ngọt vừa mềm, là cô gái mà đàn ông đều muốn lấy làm vợ.
(*Một loại kẹo nổi tiếng của Trung Quốc, kẹo này có vị rất thơm, rất ngọt chắc ý anh Viễn là cô gái thơm ngon ngọt nước giống như loại kẹo này.
Tại tiếng Trung phong phú quá mà nên có rất nhiều câu nói bóng nói gió mà tui hổng hiểu nổi luôn)
Trừ hắn ra.
"Hêy, thật sự không tệ nha," Giang Trình xem xong ảnh chụp, nổi máu háo sắc, "Cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Lớn hơn tôi 3 tuổi."
"Trẻ vậy? Làm sao cô ấy quen biêt bố cậu thế?"
"Tôi đâu biết, chắc là bố tôi gặp được lúc đi mua cửa hàng, cô ta làm trong công ti bất động sản."
"Ể," Giang Trình chỉ vào ảnh của Tạ Diễn, "Đây là em trai cô ấy ha, có điều sao tôi thấy hai người này không giống nhau chút nào vậy."
Cù Tranh Viễn nói: "Thì có phải chị em ruột đâu."
Giang trình hỏi:"Chị em họ hả?".
Cù Tranh Viễn lắc đầu: "Tôi chỉ biết hai người họ không có thân thích, trước khi gặp bố tôi, vẫn luôn thuê một căn hộ cũ rích, tồi tàn."
Không có thân thích, bốn chữ vô cùng đơn giản nhưng phía sau nhất định có một câu chuyện xưa không muốn ai biết.
Có lẽ là câu chuyện cảm động lòng người, cũng có thể là tràn ngập chua xót và bất đắc dĩ, Giang Trình trời sinh đã có một bộ não mê tám chuyện và suy luận, trong đầu đã hiện lên một câu chuyện yêu hận tình thù máu chó kinh hồn bạt vía.
Một trong những tình tiết gay cấn nhất là đứa con ngoài giá thú quay lại trả thù.
Như chúng ta đã biết, phần lớn thế hệ trước đều kết hôn theo sự sắp đặt của bố mẹ và người mai mối, trên danh nghĩa đã có vợ nhưng trong lòng sớm đã có người trong mộng.
Giả thiết đặt ra là Cù Bình Sinh trước khi kết hôn đã có người yêu cũ, sau khi kết hôn vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng hẹn gặp nhau.
Sau khi sinh Cù Tranh Viễn,Cù Bình Sinh và vợ mình có bất đồng hôn nhân, tình cảm rạn nứt, thường xuyên kiếm cớ đi hẹn hò với người cũ, vì thế sinh ra Tạ Diễn.
Mà Cù Bình Sinh là gia đình danh môn vọng tộc, không thể nào cưới thêm một người nữa, kết quả là đứa con trai ngoài giá thú và mẹ nó mười mấy năm qua phải sống trong uất ức, thù hận che lấp tình yêu.
Cho đến khi vợ của Cù Bình Sinh ngoài ý muốn qua đời thế, đứa con ngoài giá thú kia mang lớp mặt nạ tiểu bạch thỏ đến trả thù.
Đây là bộ phim "Sự quyến rũ của người cha " phiên bản đời thực.
(Muahaha có ai đọc cái tên xong đi search google chưa thật ra thì chả có bộ phim nào như vậy hết =))
Cù Tranh Viễn nghe xong, ha hả cười gượng: "Sức tưởng tượng của cậu cũng phong phú ghê, không đi viết tiểu thuyết quá đáng tiếc.
Cậu sao không nói luôn là máy bay là do người cũ của bố tôi tạo ra luôn?"
Giang trình sờ sờ cằm: "Cũng không phải không có khả năng đó."
"Ngu ngốc." Cù Tranh Viễn trợn trắng mắt, sải bước đi.
Giang trình hét lên: "Ê, thật mà, cậu đừng có mà không tin tưởng tôi vậy chứ, lỡ như có thật thì sao!"
Cù Tranh Viễn nói: "Cậu không thấy mấy cái suy luận này của cậu đầy bug ( lỗ hổng) sao?"
Giang Trình tràn đầy sức sống đuổi theo: "Cái nào? Cậu nói ra đi, tôi sẽ sửa lại."
Cù Tranh Viễn giơ một ngón tay: "Đầu tiên, bố tôi lúc trước hoàn toàn không quen biết Tạ Diễn, ngày hôm qua mới vừa thêm WeChat, nếu là không có Tạ Mạn, hai người bọn họ căn bản không bao giờ gặp nhau."
Giang Trình vỗ tay: "Cậu xem! Đây là vấn đề đó, vì sao bố cậu vô duyên vô cớ kế giao với một cô gái lớn hơn cậu 3 tuổi? Đến tột cùng là điều gì khiến ông ấy làm một việc trái với lẽ thường như vậy
Cù Tranh Viễn nhíu nhíu mày: "Cái gì?"
"Mưu kế!" Giang trình chắc chắn nói, "Không phải bố cậu bị hấp dẫn, mà là đối phương chủ động tới câu dẫn bố cậu! Hết thảy mấy cái này tuyệt đối là giả vờ! Nữ chính này chỉ là người trung gian, mục đích chính là muốn cho đứa con ngoài giá thú bí ẩn kia danh chính ngôn thuận tiếp cận bố cậu."
Nghe vô lí nhưng lại rất thuyết phục.
Cù Tranh Viễn có chút nhứt não, hắn nghĩ ngợi lần nữa: "Thứ hai, mẹ của đứa trẻ kia qua đời như thế nào?"
Giang Trình không chút do dự: "Bị bố cậu làm cho tức chết chứ gì!"
Cù Tranh Viễn: "............"
"Cậu nghĩ đi, cậu ở ngoài vì người ta sinh con trai, chịu nhiều đau khổ, nhận hết lời mắng chửi và ánh mắt khinh thường của người đời, còn người ta ở nhà cao của rộng, hưởng vinh hoa phú quý, mỗi ngày nói với cậu sẽ li hôn, rồi lại rề rà không chịu li hôn, cậu làm sao không tức chết?"
Cù Tranh Viễn: "Đầu óc của cậu có phải bị lừa đá không?"
"Ôi, đùa chút thôi," Giang Trình quàng vai hắn, "Mẹ của đứa trẻ kia qua đời như như thế nào tôi không biết, có thể là tai nạn xe cộ hoặc là bệnh nan y linh tinh, phim truyền hình đều diễn vậy, mẹ qua đời, đứa trẻ kia ôm hận, bắt đầu lên kế hoạch trả thù."
"Vậy mẹ tôi đã qua đời nhiều năm rồi, sao ông ấy không sớm nhận đứa con kia?" Cù Tranh Viễn hỏi.
"Nó cũng muốn được người ta nhận lắm đó, lúc mẹ đứa trẻ còn sống, nhất định dạy nó mấy câu kiểu như "bố con không phải loại người tốt đẹp", vì vậy từ nhỏ nó đã lớn lên trong thù hận."
Cù Tranh Viễn bị anh dắt mũi: "Vậy bố tôi bây giờ có biết nó là đứa con riêng kia không?"
Kết luận của Giang Trình vô cùng khó đoán: "Biết, nhưng nhất định sẽ giả vờ sẽ không biết."
Tuy rằng mấy cái bug đã được giải thích, nhưng Cù Tranh Viễn vẫn cảm thấy chuyện này không đáng tin lắm.
"Vậy vì sao Tạ Mạn đồng ý giúp đỡ nó?"
"Vì bọn họ mới là tình yêu đích thực!"
"......" Cù Tranh Viễn hai mắt trợn tròn, "Ai lại để bạn gái ngủ với người khác vậy?"
"Cái này cũng đúng."
Giang Trình không ngừng chọn chiến thuật lòng vòng, chỉ chỉ vào khuôn mặt của Tạ Diễn: "Cậu xem đi hàng lông mày nè, cái mũi nè, giống bố cậu lắm luôn."
"Có hả?" Cù Tranh Viễn quay qua, phóng to lên, nhìn kĩ tấm ảnh.
"Sao lại không, cậu nhìn, nhìn kĩ vào, có phải y như đúc từ một khuôn không!"Đầu nhón tay Giang Trình phấn khích chọc như muốn chọc nát màn hình kính cường lực.
Cù Tranh Viễn nhìn kĩ rất lâu.
Rốt cuộc giống chỗ nào thế!?
Lý trí của hắn không tin chuyện này, nhưng cũng không chịu nổi việc Giang Trình điên cuồng khua môi múa mép bên tai hắn, có điều nếu không phải đứa con ngoài giá thú kia báo thù, hắn cũng thấy Tạ Diễn và Tạ Mạn có mục đích khác, phải đề cao cảnh giác mới được.
Chạy bộ xong, hai người ghé vào một nhà hàng trà kiểu Hồng Kông gần đó ăn sáng.
Giang Trình cho hắn thấy sự nhiệt tình xưa nay chưa từng có của anh trong chuyện này, xử lí hết bữa sáng, anh nhờ một người bạn điều tra thông tin đăng kí hộ khẩu của Tạ Diễn.
"Hộ khẩu của nó và Tạ Mạn không giống nhau."
Chuyện này Cù Tranh Viễn không bất ngờ lắm.
"Trọng điểm là đây," Giang Trình thần bí khó lường buông đũa, hạ thấp âm lượng, "Mẹ của Tạ Diễn là mẹ đơn thân, cậu ta căn bản không có bố!"
Đùng ——
Một quả bom nổ tung bên tai Cù Tranh Viễn.
Trong đầu tự giác vang lên một giọng nam mãnh mẽ trong phim tài liệu đang tường thuật lại—— Nói như vậy, nó cuối cùng là con của ai? Bước vào Cù gia, đến tột cùng vì cái gì? Hoan nghênh mọi người cùng xem chuyên mục phát sóng