Editor: Gạo Đen
Chương 18 "Đưa cậu về nhà."
Lúc gần đi Cù Tranh Viễn nhờ Giang Trình đưa Từ Niệm về nhà an toàn, còn mấy chuyện sau đó, hắn chẳng thể nào quan tâm nổi.
Đêm đã khuya, đèn đóm trong thành phố đều đã tắt, bầu trời giống như được vẽ bằng màu mực đen, ánh trăng và sao trời bị tầng tầng lớp lớp mây che lấp, mờ ảo, không nhìn rõ thứ gì.
Con đường nhanh nhất từ chỗ nhà hàng đó về tiểu khu là đường cao tốc, Cù Tranh Viễn lần đầu tiên chạy xe trên đường cao tốc, cảm giác có chút nguy hiểm, dọc theo đường đi thấy vài chiếc xe tải chở đầy hàng, không biết có quá tải không, hàng trên xe nhìn qua giống như đang lung lay sắp đổ.
Có chiếc xe tải chở heo, nhốt vào cái lồng sắt, mùi hôi thối bay khắp nơi, còn có một con heo mập ục ịch trừng mắt với hắn.
Hắn không lưu số điện thoại của Tạ Diễn, Tạ Diễn cũng không biết số hắn, Tạ Mạn lại không ở đây, nếu gặp phải chuyện gì, cậu có thể tìm ai giúp?
Hắn buồn bã phát hiện mình chẳng biết gì về vòng xã giao của Tạ Diễn.
Dọc theo đường đi, Cù Tranh Viễn không ngừng gọi cho Tạ Diễn mà vẫn không có bất kì hồi âm nào, trái tim thắt lại từng chút.
Hắn cuối cùng cũng biết được rằng, trên đời này thật sự tra tấn người ta không phải hiện thực tàn khốc mà là những điều ta không biết và sự tiếc nuối.
Hắn rốt cuộc không quan tâm bất cứ điều gì nữa, dẫm chân ga, chiếc xe nhỏ lao vùn vụt qua vô số thân xe tải to lớn, để lại tiếng động cơ nặng nề, đáng sợ như một con dã thú nổi giận.
"Ngài đã đi quá tốc độ." Giọng nữ máy móc phát ra từ máy hướng dẫn lại nhắc nhở hắn một lần nữa.
Cù Tranh Viễn không thể không thả lỏng chân ga, tự nhủ với mình rằng giờ này khắc này cần phải bình tĩnh, Tạ Diễn đã là học sinh cấp 3, sẽ không dễ dàng bị lừa bán giống mấy đứa con nít, nếu gặp phải chuyện gì nguy hiểm chắc chắc sẽ biết báo cảnh sát.
Lúc đi hơn một tiếng đồng hồ, mà trở về chỉ vọn vẻn 45 phút.
Xuống chỗ trạm thu phí đường cao tốc, Giang Trình gọi điện thoại tới, nói đã đưa Từ Niệm về nhà an toàn, đối phương thoạt nhìn cũng không có gì bất mãn.
Cù Tranh Viễn thở phào nhẹ nhõm.
"Tình huống bên cậu như thế nào rồi, Tạ Diễn trả lời tin nhắn của cậu chưa?"
"Chưa, gọi điện cũng không nghe máy."
Giang Trình lái xe lên đường cao tốc: "Tôi đã quay lại rồi, có cần tôi giúp gì không?"
"Nếu đứa nhỏ nhà cậu bị lạc thì bây giờ cậu phải làm cái gì?" Cù Tranh Viễn hỏi.
Giang trình buồn rầu nói: "Tôi làm gì có con cái, tôi còn chưa có vợ đây này."
Cù Tranh Viễn nhớ tới một bộ phim, mở đầu là một đứa trẻ bị lạc bố mẹ đến đồn cảnh sát báo án, nhớ rất rõ nhiều chi tiết, cuối cùng công an nói rằng, chưa tới 24 giờ chưa thể lập án.
Hắn không chắn chắc hỏi: "Mất tích chưa đến 24 giờ, cậu nói xem có báo cảnh sát được không?"
Giang Trình lập tức nói: "Được, tiểu khu của tôi từng có người báo, ba chú cảnh sát chổng mông chui vào gầm xe của cô ấy tìm mèo, còn là mèo hoang, có vấn đề gì thì cứ tìm chú cảnh sát."
Trời gần sáng, cảnh tượng náo nhiệt chấm dứt, ngay cả đèn nê-ông lung linh rực rỡ của phố buôn bán cũng dần dần tắt, chỉ còn lại ánh sáng mở ảo từ cột ba màu *của tiệm cắt tóc, toàn bộ khu phố yên tĩnh lạ thường.
Quay đầu lại là đồn cảnh sát khu vực Nam Thành, khác biệt hoàn toàn với đường phố náo nhiệt, nơi này trang trí rất đơn giản, xanh trắng đan xen, cánh cửa treo huy hiệu đồn cảnh sát, hai bên là mấy chữ màu trắng đều đặn, mỗi một góc đều toát lên vẻ trang trọng, nghiêm túc.
Cù Tranh Viễn đẩy cửa kính đại sảnh, bên trong đèn đuốc sáng trưng, hai vị cảnh sát nhân dân trực ban đồng thời ngẩng đầu.
"Xin chào, có chuyện gì vậy?" Trong đó một người cao gầy mở miệng trước, thoạt nhìn tuổi khá trẻ, khoảng chừng trên dưới hai mươi tám tuổi.
Trong đại sảnh mở điều hòa, Cù Tranh Viễn hít vài hơi vẫn chưa thể bình tĩnh lại, hắn nhận ra rằng mình không biết miêu tả hắn và Tạ Diễn là loại quan hệ gì.
Do dự vài giây, mới chậm rãi mở miệng: "Em trai tôi đi lạc."
"Em trai cậu bao nhiêu tuổi? Tên là gì? Phát hiện mất tích khi nào?" Vị công an nhân dân bắt đầu hỏi những câu hỏi thông thường.
Cù Tranh Viễn sau này mới biết rằng, trong vòng 24 giờ sẽ không lập án là thật, nhưng sau khi cảnh sát nhận được cuộc gọi báo án, trước tiên sẽ tham gia điều tra.
"Nhà có lắp camera, lúc 8 giờ 16 phút em ấy ra ngoài, sau đó thì không về nhà nữa." Cù Tranh Viễn nói.
Anh cảnh sát sửng sốt: "Nhà cậu còn lắp camera sao?"
"Vâng, tôi có nuôi mèo, sợ nó chạy mất nên lắp." Thấy vị cảnh sát nhân dân còn rảnh rỗi uống trà, Cù Tranh Viễn nóng vội nói, "Tôi nhắn tin cho em ấy mà chưa trả lời cái nào, lúc trước em ấy chằng bao giờ làm vậy, tôi nghi ngờ em ấy gặp phải chuyện gì nguy hiểm."
"Quan hệ giữa hai người tốt không? Trước khi rời khỏi nhà có cãi nhau không?"
"Không."
"Cậu ấy có nói muốn đi đâu không?"
"Không."
*(Vì chỗ này anh Viễn nói hai người là anh em nên mình để anh Viễn gọi Tạ Diễn là em còn về sau thì vẫn xưng hô bình thường)
Người cùng Cù Tranh Viễn quay lại tiểu khu chính là cái vị cảnh sát cao gầy kia, trên người anh ta mặc một bộ đồng phục màu xanh, trước ngực là huy hiệu và còi cảnh sát, dọc theo đường đi đều hỏi về thông tin của Tạ Diễn, bao gồm thói quen sinh hoạt hoặc là sở thích cá nhân, bất cứ chỗ nào cậu thường lui tới, Cù Tranh Viễn trả lời được vài câu, vẫn đang lo lắng không thôi.
Vị cảnh sát đó họ Hứa, hành nghề nhiều năm, thần thái của anh ta thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, hơn nữa an ủi: "Yên tâm, bọn buôn người sẽ không bắt cóc đứa nhỏ lớn như vậy đâu, nếu gặp tai nạn xe cộ sẽ sớm có người báo công an, kêu bác sĩ, gọi điện thoại liên hệ người nhà."
Cù Tranh Viễn hỏi: "Sao anh lại chắc chắn như vậy?"
Hứa Chu Chính cười cười: "Ai lại đi cho tiền một người xa lạ."
Lời nói của anh ta làm Cù Tranh Viễn bớt lo lắng hơn, nhưng trái tim vẫn đang còn treo lơ lửng.
"Em ấy có bệnh sợ máu, lúc trước tôi lỡ cắt trúng ngón tay bị chảy máu, em ấy vừa thấy đã ngất đi, tôi sợ em ở bên ngoài té xỉu không ai quan tâm."
Hứa Chu Chính nói: "Thật ra bệnh sợ máu là một bệnh về phản ứng tâm lí, tâm lý sợ hãi khiến sinh lí cậu ta biến hóa, nghỉ ngơi tầm năm mười phút là có thể khôi phục lại, không cần quá lo lắng."
"À ——khó trách, lần trước tôi muốn đưa em ấy đi bệnh viện em nói không cần."
Hứa Chu Chính: "Có điều bệnh sợ máu này tôi đã thấy nhiều lần rồi, đều là hình thành sau sang chấn tâm lí, khi còn nhỏ cậu ta có chịu đả kích lớn nào không?"
Cù Tranh Viễn ngẩn người, lắc đầu: "Cái này tôi không biết, em ấy chưa bao giờ nói với tôi."
Tiểu khu bốn phía đều có camera theo dõi, sau khi Hứa Chu Chính lấy hình ảnh ở chỗ bảo vệ của tiểu khu, nói với Cù Tranh Viễn: "Cậu nghĩ cách liên hệ với bạn học, chị gái của cậu ta đi."
Cù Tranh Viễn "Ừm" một tiếng, rời khỏi phòng an ninh.
Tạ Diễn từng đăng nhập QQ bằng notebook của hắn, nhưng không lưu mật khẩu, căn bản không thể đăng nhập, gọi điện thoại cho Cù Bình Sinh lại không nghe máy, đoán là ngủ rồi, không quan tâm một mình hắn đang xoay như chong chóng.
Lúc Tạ Diễn ra khỏi nhà có cầm điện thoại không?
Sau khi ý nghĩ này nảy ra, Cù Tranh Viễn tìm trong phòng ngủ của cậu một hồi, trên giường dưới đệm, ngăn kéo tủ đứng, thậm chí mọi ngóc ngách phòng khách đều không buông tha, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Hổ Tử đang ngủ ở ban công cũng bị hành động kinh thiên động địa của hắn đánh thức.
Hứa Chu Chính thấy trên camera, sau khi Tạ Diễn ra khỏi tiểu khu trực tiếp lên chuyến xe buýt 103.
Tuyến 103 có hơn hai mươi trạm, là một cảnh sát nhân dân kinh nghiệm đầy mình, căn cứ những điều Cù Tranh Viễn hình dung về Tạ Diễn, trực tiếp loại trừ gần hai mươi trạm.
"Kiểm tra mấy trạm này một chút: thư viện thành phố, trung tâm thể thao, đường lớn khu Tây, công viên thể dục, áo thun trắng trước ngực có mấy chữ tiếng Anh, phía dưới là quần đùi màu đen, 8 giờ 43 lên xe buýt công cộng."
Hứa Chu Chính đang dùng giọng địa phương gọi điện thoại cho đồng nghiệp đang làm nhiệm vụ bên kia.
Cù Tranh Viễn lẳng lặng nghe hắn nói xong, hiếu kỳ hỏi: "Tại sao anh lại xác định em ấy đến những nơi này?"
Hứa Chu Chính: "Không cần tiền."
Cù Tranh Viễn như được khai sáng, nhịn không được vỗ tay khen ngợi.
Rạng sáng hơn 1 giờ, cả thành phố vô cùng yên tĩnh.
Cù Tranh Viễn đã lâu không thức đêm, hai mắt hắn sưng đỏ, vừa xót vừa đau, ngáp mấy cái.
Hắn kiên trì trở lại đồn cảnh sát xem camera với cảnh sát trực ban, bởi vì hắn sợ nếu mình nghỉ ngơi, mấy vị cảnh sát nói không chừng sẽ buông thả, không quan tâm đến chuyện của Tạ Diễn nữa.
Hứa Chu Chính đoán không sai, Tạ Diễn sau khi xuống đường lớn ở khu Tây, quẹo vào một nhà sách, nhưng không bao lâu lại đi ra ngoài, một lúc sau thì lên chuyến xe buýt công cộng khác, trong tay cầm theo một đống sách, thoạt nhìn vô cùng nặng, mới đi không bao xa cậu đã đổi tay cầm.
Cù Tranh Viễn lại hỏi Hứa Chu Chính: "Em ấy đi đâu vậy?"
Hứa Chu Chính cũng cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý thuyết sau khi mua nhiều đồ như vậy, việc đầu tiên chắc chắc là muốn đặt xuống, nếu không về nhà thì đi đâu......!
"Chắc là hẹn ai đó."
Đúng lúc này, nhân viên trực tổng đài bên kia nhận được cuộc gọi của một ông chủ quán nướng, nói là vừa mới ra cửa đổ rác, thấy một cái đùi người trong thùng rác, bốn phía thùng rác đều là máu, như là hiện trường vứt xác.
Sau khi Cù Tranh Viễn hỏi, Hứa Chu Chính mới kể tóm gọn câu chuyện này cho hắn.
"Đừng vội, chưa chắc là em trai cậu đâu."
Đáng tiếc anh ta nói gì Cù Tranh Viễn một chữ cũng không nghe được.
Sau khi sợ hãi tới cực điểm, đó không còn là nỗi sợ hãi nữa, mà là trống rỗng.
Não hắn chợt ngừng hoạt động, lỗ tai ù đi, mọi thứ xung quanh đều mờ mờ ảo ảo, không có chút chân thật nào.
Trước mắt bỗng nhiên hiện ra gương mặt tươi cười của Tạ Diễn, rất kỳ quái, hắn rất ít thấy Tạ Diễn thoải mái cười to, nhưng ngay tại thời điểm này, nhớ tới ngày Tạ Diễn mới vừa dọn đến nhà hắn,ở chỗ cửa nhà đùa giỡn cùng hắn, cười đến nước miếng chảy đầy trên mặt đất mà không chịu xin tha, còn cắn cánh tay hắn.
Ngay sau đó là tờ giấy dán trên tủ lạnh, còn có miếng sandwich hương vị vô cùng bình thường.
Một cảnh lại một cảnh hiện lên, như là bộ phim điện ảnh bị cắt nối lung tung.
Điều hòa trong văn phòng cũ rích, hiệu quả làm mát rất bình thường, nhưng hắn cảm thấy cả người rét run, trước mắt bị một tầng hơi nước che phủ, những hình ảnh đó cũng càng ngày càng mơ hồ.
Vừa nghe có án lớn, vài vị cảnh sát trực ban đang buồn ngủ ngay lập tức tinh thần tỉnh táo đồng thời hành động, Cù Tranh Viễn không biết nên làm cái gì, có thể làm cái gì, thần trí mơ hồ đi theo sau một chiếc xe cảnh sát.
Trên đường, hắn luôn thất thần