Sau khi ăn cơm chiều, Cù Tranh Viễn cùng Tạ Diễn làm trị liệu bệnh cho cậu.
Trải qua hơn một tháng thử nghiệm, phương án của bác sĩ Ngụy bắt đầu có hiệu quả, ít nhất Tạ Diễn đã không còn sợ rửa màu nước đỏ, chỉ là trong quá trình đó, vẫn còn triệu chứng của bệnh sợ máu.
Choáng váng, hô hấp dồn dập, tay cầm bút lông không ngừng phát run.
Cù Tranh Viễn bật đèn phòng khách sáng hết mức có thể, trên bàn trà là đồ dùng đã rửa sạch sẽ, chỉ để lại một cây bút máy, mực nước, giấy trắng và một ly nước đường, nếu Tạ Diễn khó chịu quá thì sẽ uống.
Cù Tranh Viễn ngồi bên cạnh Tạ Diễn, tay trái đè vai cậu: "Chúng ta thử lại một lần, nhỏ ít mực trên tờ giấy trắng, cậu có thể tưởng tượng trong đầu một vài chuyện làm cậu vui vẻ."
Tạ Diễn điều chỉnh hô hấp, tưởng tượng trời xanh mây trắng và thảo nguyên xanh mát, để mình dần bình tĩnh lại.
Một giọt mực đỏ sậm, trang giấy chưa kịp thấm vào, nhìn cực kỳ giống vết máu.
Cù Tranh Viễn nghiêng mặt, lẳng lặng quan sát vẻ mặt Tạ Diễn, màu nước trên tờ giấy càng ngày càng nhiều, sắc mặt cậu càng thêm ngưng trọng, thậm chí còn hiện ra cảm xúc bồn chồn thấp thỏm.
Đầu óc Tạ Diễn không chịu khống chế, đã không còn trời xanh mây trắng, chỉ có mưa bụi liên miên không dứt và bóng đêm sâu hun hút.
Đầu ngón tay cậu dùng chút lực, mực trong ống mực tí tách rơi trên trang giấy trắng.
Cậu trông rất mất tập trung, hô hấp dồn dập hơn vừa rồi rất nhiều.
"Đừng sợ, mực nước mà thôi." Cù Tranh Viễn đúng lúc che hai mắt cậu, bao bọc tay phải của cậu, bắt cậu dừng lại: "Tạ Diễn, chúng ta cùng nghe một bài hát đi."
Hai bàn tay nắm chặt thành quyền của Tạ Diễn dần dần lỏng ra, không nôn mửa cũng không chóng mặt, chỉ là kịch liệt run rẩy.
Cả người như vừa tỉnh táo lại sau cơn mê mang, ngây người một hồi lâu mới quay đầu nhìn hắn: "Nghe cái gì, điện thoại tôi để ở trên lầu, không lấy tới."
"Dùng của tôi." Cù Tranh Viễn nhấn mở điện thoại, tìm một khúc dương cầm, "Cậu có thể vừa nghe vừa tưởng tượng tâm tình của tác giả khi sáng tác bài hát này."
Khúc dương cầm du dương nhẹ nhàng, sống động như sương mai, như bầu trời đầy sao, luôn dễ dàng khiến người ta liên tưởng tới những thứ tốt đẹp.
Tạ Diễn vừa nghe, vừa tưởng tượng mình đang chạy nhảy trên một thảo nguyên bao la rộng lớn, trên thảo nguyên có một đàn dê và người chăn dê.
Cậu tới gần một chút, phát hiện người chăn dê kia chính là Cù Tranh Viễn, còn hỏi cậu có muốn ăn thịt dê xiên nướng không.
Cậu bị trí tưởng tượng phong phú của mình chọc cho vui vẻ.
"Cười cái gì?" Cù Tranh Viễn hỏi.
"Không." Lúc Tạ Diễn cúi đầu vẽ tranh, mới ý thức được mu bàn tay mình vẫn luôn được bàn tay phải của Cù Tranh Viễn bao lấy, giống như đang dạy cậu tập viết chữ.
"Chúng ta đổi màu đi, cậu còn muốn vẽ cái gì nữa?" Cù Tranh Viễn hỏi.
.
Truyện Hệ Thống
"Vẽ một quả táo đi."
"Suốt ngày chỉ biết ăn."
Đổi một tờ giấy và bút lông mới, Cù Tranh Viễn dính sát rạt vào người cậu, rất nhiều lần khuỷu tay cậu đụng phải bụng đối phương, nhưng Cù Tranh Viễn cũng không trốn tránh.
Bả vai được một lòng bàn tay ấm áp ôm lấy, nỗi sợ hãi dần dần tan biến, nhưng làn da càng ngày càng nóng, đặc biệt cái tay phải vừa rồi được người ta nắm đã đổ mồ hôi.
Tạ Diễn rụt cổ, sợ bị phát hiện manh mối gì đó, nhanh chóng đổi đề tài: "Bài hát này rất quen thuộc, tên là gì vậy?"
"Summer."
Tạ Diễn len lén liếc mắt nhìn hắn một cái, dưới ánh đèn, làn da hắn trắng nõn nà, sống mũi cao cao, lông mi rất dài, hoàn mỹ kì lạ.
Tựa hồ như cảm nhận được điều gì, Cù Tranh Viễn cũng quay đầu qua nhìn cậu, cong cong khóe miệng: "Nhìn bức tranh kìa, nhìn tôi làm gì? Muốn vẽ hoa lá cành lên mặt tôi à?"
Khoảng cách quá gần, Tạ Diễn ngửi được mùi thơm của kẹo cao su, vị chanh ngọt thanh tươi mát.
"Có thể không?" Tạ Diễn vì giấu chột dạ, được voi đòi Hai Bà Trưng.
Cù Tranh Viễn nhai kẹo cao su, hỏi lại: "Cậu đoán xem?"
Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Tạ Diễn giơ tay quẹt một vệt mực lên mặt hắn, Cù Tranh Viễn chỉ cảm thấy làn da chợt lạnh lẽo, lau lau mặt, cắn chặt răng: "Tạ Diễn, đây là cậu tự tìm đường chết."
Tạ Diễn ném bút lông xuống cất bước chạy trốn, lại bị người ta túm chặt mắt cá chân đè trên thảm thọc lét, Cù Tranh Viễn trả thù bằng cách vẽ đầy mấy con thú trên mặt, trên cổ và mu bàn tay cậu.
Có một khoảng thời gian rất dài, Tạ Diễn đều nghe khúc dương cầm của Cù Tranh Viễn nói rồi mới đi vào giấc ngủ.
Cù Tranh Viễn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
Thấy không rõ mặt, nhưng cậu vẫn biết.
Có đôi khi là cùng nhau tắm rửa cho Hổ Tử; có đôi khi là chạy bộ trong công viên; có đôi khi giấc mộng thật hoang đường, cậu mơ thấy cô bạn gái phẫu thuật thẩm mĩ bị hỏng mặt kia của Cù Tranh Viễn dọn vào nhà, muốn sang ngủ cùng Cù Tranh Viễn.
Ánh mắt mê ly kia, dáng người quyến rũ kia, điệu bộ trà xanh kia cứ khắc sâu trong đầu cậu.
Lúc tỉnh lại không biết vì sao cảm thấy hơi khó chịu, tuy rằng người ta có bạn gái, dọn vào ở cũng bình thường, nhưng chỉ là cảm thấy không thoải mái, cậu cho rằng bao nhiều buồn lòng này là do mình không thích tiết tấu sinh hoạt bị quấy rầy.
Có điều cậu thấy hơi kì cục bởi vì đã hẹn hò lâu như vậy rồi, mà tước nay vẫn không thấy Cù Tranh Viễn gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại cho bạn gái, hình nền điện thoại cũng đã sớm sửa thành tấm Hổ Tử đang chổng mông duỗi người.
Chẳng lẽ là tình cảm rạn nứt?
Cậu tự nhận mình không phải là người thích buôn dưa lê bán dưa chuột, nhưng vẫn nhịn không được nói ra nghi ngờ trong lòng vào một buổi trưa trời xanh gió mát.
"Bạn gái của anh là người trong giới hả?"
Lúc ấy Cù Tranh Viễn đang xem một chương trình pháp lý, lực chú ý đều bị vụ án hấp dẫn, không nghĩ ngợi hỏi lại: "Bạn gái nào?"
Tạ Diễn bỏ ly sứ trong tay xuống: "Thì cái người lần trước anh kể với tôi ấy, anh quên rồi à?"
"Àaa ——" Cù Tranh Viễn kéo dài âm cuối, vô thức hồi tưởng câu chuyện mình xạo quần với cậu, hai tai nóng bừng.
Nhưng đã bịa tới đó rồi, cũng không thể tự tát vào mặt mình, đành đâm lao phải theo lao thôi: "Bạn gái của tôi nhiều quá nên cũng không nhớ người cậu nói là ai hết."
Tạ Diễn dưới đáy lòng thầm mắng một tiếng đồ tra nam, nhắc nhở hắn: "Thì cái người mà lần trước anh không cho tôi mắng là cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ ấy, quan hệ của hai người còn tốt không?"
Cách đây lâu lắm rồi mà, Cù Tranh Viễn cũng đã quên mất lúc ấy mình dùng ảnh của ai, thuận miệng nói một câu: "Cũng được, có gì không?"
Tạ Diễn "À" một tiếng: "Không có gì, tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi."
Cù Tranh Viễn cắm miếng táo nhét vào trong miệng, nhai mấy cái, rồi nhớ lại: "Không đúng nghen, ý cậu là nói tôi phẫu thuật thẩm mỹ hả? Mặt của tôi là hàng thật trăm phần trăm đó!"
"Bù đắp khuyết điểm cho nhau cũng là một loại xứng đôi." Tạ Diễn mỉm cười nói, "Chúc hai người hạnh phúc cả đời."
Cù Tranh Viễn nuốt miếng táo xuống, phối hợp nói: "Cảm ơn nhiều, xin nhận lời chúc của cậu."
Gần cuối năm, đường phố trong thành giăng đèn kết hoa, lung linh rực rỡ.
Cũng là lúc các bảo an bận bù đầu bù cổ, treo khẩu hiểu chúc Tết Nguyên Đán an khang thịnh vượng, lại dán giấy đỏ lên cửa của từng nhà, nhắc nhở các hộ gia đình rằng trong đêm giao thừa rất dễ xảy ra trộm cướp, phải chú ý an toàn cho người thân và tài sản, nhớ phải khóa cửa ra vào và cửa sổ.
Tạ Diễn mỗi ngày đều đánh dấu trên lịch bàn, ngóng trông nhanh nhanh qua nghỉ đông, bởi vì Tạ Mạn đồng ý với cậu dịp tết sẽ đi dạo bảo tàng khoa học kỹ thuật.
Trưa mồng 1 Tết Nguyên Đán, cậu nhận được điện thoại từ Tạ Mạn, nói là muốn nhờ cậu lấy giúp số đo 3 vòng của Cù Tranh Viễn.
"Chị cần số đo ba vòng của hắn làm cái gì?"
"May quần áo đó."
Tạ Mạn nửa năm qua thỉnh thoảng sẽ ra ngoài gặp khách hàng cùng Cù Bình Sinh, nhưng phần lớn thời gian vẫn ở lại công ty dốc lòng nghiên cứu thiết kế.
Cù Bình Sinh còn mời giáo viên chuyên môn của học viện thiết kế về dạy cô.
"Vì sao phải may quần áo cho hắn?" Tạ Diễn khó hiểu, tuy Cù Tranh Viễn thường dẫn cậu về Gia Hòa Vân Trúc ăn cơm, nhưng quan hệ giữa Cù Tranh Viễn và chị cậu chỉ duy trì ở mức độ gặp nhau cũng không kháy nhau, cũng không thêm bạn bè WeChat.
"Bình Sinh tối hôm qua đột nhiên nói với chị sinh nhật của Tiểu Viễn, là ngày 20 tháng này, chị muốn chuẩn bị quà cho cậu ấy, mua quà thì không có thành ý lắm, chi bằng chị may một bộ âu phục cho cậu ấy đi, lỡ sau này cậu ấy đi biểu diễn có thể mặc."
"Quần áo của hắn nhiều lắm đó, mỗi ngày thay một bộ, với lại hắn chướng mắt chị, còn không bằng chị cứ may cho em, mỗi ngày em đều mặc cho chị xem." Tạ Diễn nói.
"Tặng thì cứ tặng, cậu ấy có mặc hay không là chuyện của cậu ấy, tâm ý dù sao cũng phải tặng." Tạ Mạn nói, "Chị đã đan cho em một bộ áo lông và khăn quàng cổ, cuối tuần lúc trở về ăn cơm chị đưa cho."
"Vậy được rồi."
Tạ Mạn vẫn không yên tâm nhắc nhở cậu: "Chị sẽ nhắn mấy cái cần đo qua