Hoa hồng trên bàn trà kiều diễm ướt át, Hổ Tử đang gặm hoa sao bên trong, bị Tạ Diễn đánh vào mông một cái, chạy trốn vào phòng ngủ của Cù Tranh Viễn.
Tạ Diễn tùy tiện tìm một cái bình hoa rót nước vào, tháo lớp vỏ rồi đặt bó hoa vào, sợ bị Hổ Tử làm rớt cậu cố ý đặt bình hoa lên bàn cơm.
Thật ra lúc Cù Tranh Viễn ôm hoa xuất hiện, cậu kinh ngạc tưởng rằng muốn tặng cho mình, nhưng lại không dám nghĩ nhiều nên mới hỏi có phải chúc mừng khai trương không.
May mắn lúc ấy không nói lời trong lòng nói ra chứ không thì xấu hổ chết.
Đồng hồ treo tường trên tường hiển thị hơn mười một giờ, Tạ Diễn không tính chờ đợi, tắt TV trở về phòng ngủ, kết quả mông còn chưa ấm khăn trải giường, điện thoại Cù Tranh Viễn đã gọi tới.
"Anh ở đâu đó? Khi nào trở về?"
"Ở dưới lầu."
Làm cậu bất ngờ hơn là người gọi điện thoại cũng không phải Cù Tranh Viễn, mà là một giọng nói hoàn toàn xa lạ, nghe ra tuổi vẫn còn rất trẻ.
"Anh là ai vậy?" Tạ Diễn hỏi.
"Tôi là bạn của nó, cậu xuống lầu giúp một chút, nó uống nhiều quá, mình tôi không khiêng nó lên được, nặng vãi linh hồn."
Tạ Diễn treo điện thoại, hoả tốc mặc áo quần ngủ mới vừa cởi vào.
Xe Cù Tranh Viễn ngừng ở đơn nguyên dưới lầu, Giang Trình chổng mông nhìn như đang tìm đồ gì đó
Tạ Diễn tìm tòi trong đầu một hồi lâu mới nhớ lại chàng trai trước mắt mình đã từng gặp qua, cái hôm cậu làm hư Porsche của Cù Tranh Viễn, chàng trai này là người nói phun sơn sương sương cũng mất 3000 tệ.
Không nghĩ tới dưới tình huống như thế lại gặp nhau lần nữa, mà lần này người chân tay luống cuống đổi thành đối phương.
Cù Tranh Viễn nằm nghiêng trên ghế sau, bởi vì thân hình quá mức khổng lồ, chỉ có thể cuộn tròn, có vẻ có chút đáng thương, nhưng trong lúc Tạ Diễn túm hắn cánh tay muốn kéo dậy, lại không cảm thấy đáng thương nữa.
"Đậu! Sao nặng dữ vậy nè!" Cậu nhe răng trợn mắt quát.
"Chứ không vì sao tôi phải kêu cậu xuống dưới, tôi thử rất nhiều lần cũng không kéo nó dậy nổi."
Vóc dáng Giang Trình chỉ cao hơn Tạ Diễn mấy cen-ti-mét, dáng người hơi gầy, công việc thiết kế lại yêu cầu thời gian ngồi lâu, eo anh cũng không tốt lắm, lúc túm người dậy bộ mặt dữ tợn như kéo co.
Tạ Diễn và Giang Trình mỗi nguời đỡ một cánh tay của Cù Tranh Viễn đi vào thang máy.
Giang Trình quay đầu qua đánh giá Tạ Diễn, một bộ áo ngủ nhung màu san hô in hình phim hoạt hình, tóc tai lộn xộn, tuyệt đối là vừa từ trong ổ chăn bò ra.
"Thật xin lỗi nhé, làm phiền cậu quá, chắc cậu đang ngủ nhỉ?"
"Không đâu, tôi mới vừa tắm rửa xong." một tay Tạ Diễn cầm cánh tay Cù Tranh Viễn, một tay khác ôm chặt lấy eo hắn.
Cù Tranh Viễn uống rượu cũng không ảnh hưởng gì đến mặt mũi, mặt không đỏ không thở gấp nhưng mùi rượu trên người nồng nặc, cũng may hắn không hút thuốc, có hương nước hoa trung hoà một chút, cũng không tính là quá khó ngửi.
Tạ Diễn nhướng mày hỏi: "Anh ta uống bao nhiêu vậy?"
"Không biết nữa, hồi tối uống đủ thứ rượu, có lẽ là tầm hai bình rượu vang đỏ đó." Giang Trình nói.
"Nhiều vậy cơ á? " Tạ Diễn là người vừa nghe thấy bia đã sởn gai óc, hai bình rượu vang đỏ căn bản không dám tưởng tượng, "Hôm qua mới truyền nước xong hôm nay đã dám uống thành như vậy, Cù Tranh Viễn có phải anh ngại mình sống lâu quá rồi không?"
Giang Trình mở to hai mắt nhìn: "Hôm qua nó đi truyền nước?"
"Vâng, viêm dạ dày, truyền cả một một ngày." Tạ Diễn chọc eo Cù Tranh Viễn một cái, đối phương không có phản ứng gì chỉ hừ nhẹ, đầu trật qua bên vai cậu.
Một làn khí nóng phả vào lỗ tai cậu, Tạ Diễn không tự chủ được rụt cổ lại.
Sau khi ném người lên giường, Giang Trình vỗ tay, dẹp đường về phủ, trước khi đi còn không quên khua môi múa mép: "Thật ra con người của nó bình thường rất có chừng mực, tôi đoán là hôm nay nó thất tình hay gì rồi, chứ không sẽ không uống nhiều như vậy."
"Thất tình!?" Tạ Diễn khiếp sợ nói, "Anh ta lại chia tay với ai nữa?"
Giang Trình khó hiểu: "Lại? Vì sao phải dùng từ "lại"?"
"Lúc trước anh ta kể với em về mấy người bạn gái của ảnh." Tạ Diễn nhỏ giọng nói.
Giang Trình đứng trước cửa cười ha ha: "Mấy người bạn gái? Nó xạo loằn với cậu đó, từ lúc mặc quần thủng đáy tới giờ tôi đoán là tay con gái nó cũng chưa bao giờ được cầm.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bầu Trời Tươi Sáng Vì Có Em Kề Bên
2.
Người Cũ Đường Mới
3.
Tiểu Quỷ Nằm Trên
4.
Qua Sông Hái Sen
=====================================
"Phải không?" khóe miệng Tạ Diễn không tự giác nhoẻn lên: "Nhưng lúc trước ảnh còn lấy hình của bạn gái cho em xem nữa."
"Hồi nào?"
"Hè năm ngoái."
Giang Trình tự tin sảng khoái khoát tay: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Hồi tối nó còn nói đã có người mình thích, cơ mà đang đơn phương, vẫn chưa dám theo đuổi, nếu nó mà có bạn gái thì đã sớm khoe mẽ trước mặt tôi rồi."
Tạ Diễn không thể miêu tả tâm trạng của mình giờ phút này, giống như bắt lấy một con diều, chạy mãi chạy mãi, nhưng mới vừa phóng lên nó lại rơi trở về.
"Vậy......" Cậu chần chờ một hồi lâu, vẫn nhịn không được mở miệng, "Vậy anh biết người anh ta thích là ai không?"
Giang Trình nhếch miệng, nói một câu cực kì sâu xa: "Cậu mỗi ngày đều dính với nó một cục, người nó thích là ai chẳng lẽ cậu không cảm nhận được sao?"
Đồng tử Tạ Diễn hơi mở to ra, giật mình tại chỗ.
Một lượng lớn kí ức con người từng trải qua sẽ chứa đựng trong tiềm thức của người ta, một khi đã bị thông tin từ bên ngoài kích thích, ý thức sẽ tích cực phản ứng lại.
Giang Trình cố ý dùng từ "dính" và một câu hỏi sâu xa như vậy đã tạo thành một loại kích thích, phàm là Tạ Diễn đã từng nghĩ đến phương diện kia, như vậy cậu nhất định sẽ lại liên tưởng đến tin tức kia lần nữa.
Kết quả thực rõ ràng, trong ánh mắt Tạ Diễn chưa đựng rất nhiều cảm xúc, ngạc nhiên đồng thời không kém phần vui vẻ.
Tuy rằng cuối cùng cậu lắc lắc đầu, nhưng Giang Trình vẫn tin cậu đã liên tưởng đến một số việc, nếu không chắc chắn cậu sẽ tiếp tục truy hỏi, chứ không phải ngơ ngác lắc đầu.
"Cẩn thận ngẫm lại đi, cậu chắc chắn phải biết nhiều hơn tôi." Giang Trình dùng giọng điệu chắc chắn thức tỉnh cậu, lại một vừa hai phải vẫy vẫy tay với cậu, "Tôi đi trước, ngủ ngon nhé anh bạn nhỏ."
"Ngủ ngon."
Sau khi Giang Trình rời đi, Tạ Diễn vẫn đứng đờ sau cửa như pho tượng.
Cậu là một người thông minh có trí nhớ siêu tốt, trong nháy mắt có thể xâu chuỗi một vài chuyện vặt vãnh đã ném ra sau đầu.
Cù Tranh Viễn là một người sợ phiền toái, nhưng vẫn luôn không ngại phiền cùng cậu đi trị bệnh; đưa cậu đi học, đón cậu tan học, dẫn cậu đi khắp nơi ăn đủ thứ tiệc tùng thịnh soạn; trong bệnh viện lúc cậu lột trứng luộc nước trà không biết hay vô tình cố ý trêu chọc; câu hỏi xa xăm trong trường; còn có mỗi lần đều chọn trúng điểm tâm ngọt cậu yêu thích, nhìn ánh mắt của hắn......
Hơn nữa Giang Trình đã nói đến nước này, cậu mà nghe không hiểu nữa thì chắc sẽ thành Hổ Tử.
Có điều hiểu thì hiểu đó, nhưng có thể tiêu hóa không lại là một chuyện khác.
Cậu rất là buồn bực, Cù Tranh Viễn không phải yêu người khác phái sao, vì sao lại sinh ra tình cảm đặc biệt như vậy với cậu?
Giới tính của bọn họ giống nhau, tuổi tác kém rất nhiều, thân thế bối cảnh và điều kiện lại càng khác nhau một trời một vực, tương lai rất có thể còn trở thành người nhà.
Thật sự không hiểu được hắn là nghĩ như thế nào, hoặc có thể, chỉ là một trò đùa?
Cũng giống như mấy cô bạn trong lớp có hàng tá "ông xã", chờ đến khi hết cảm giác mới mẻ thì nhiệt huyết cũng qua mất.
Hổ Tử ngửa đầu nhìn cậu, một người một mèo mắt to trừng mắt nhỏ, mãi đến lúc một thanh âm nặng nề vang lên từ trong phòng.
Cù Tranh Viễn xoay người lăn xuống đất, Tạ Diễn nhanh chân chạy tới kéo người lên giường.
Tửu lượng của Cù Tranh Viễn không xem là tốt lắm, nhưng hành vi sau khi uống thì cũng tàm tạm, uống nhiều quá không khóc không quậy không ca hát, cuốn chăn gục đầu ngủ ngon lành.
Tạ Diễn cởi giày tháo tất cho hắn, lúc duỗi tay mở thắt lưng, Cù Tranh Viễn lại đè tay cậu lại.
"Làm gì đó?" Hắn không mở mắt, nhưng ngữ khí tràn đầy đề phòng.
Tạ Diễn chế nhạo: "Cởi quần cho ngài đó, không phải ngài rất thích ngủ lõa lồ sao?"
Đỉnh đầu Cù Tranh Viễn bị ánh đèn chiếu vào không mở mắt ra được, hơi nghiêng đầu, mắt híp thành một đường nhìn cậu, trời đất quay cuồng, hình ảnh đều là bóng chồng.
Hơn nửa ngày hắn mới nhận ra đó là một con gấu trúc.
Tạ Diễn đang mặc một bộ áo ngủ mới Tạ Mạn tự tay làm cho, lông cừu san hô mềm mại, nhưng cô gái này khẩu vị vô cùng kỳ quái, rất thích tạo hình quần áo thành mấy động vật nhỏ.
Lúc trước đã làm cho cậu một bộ thỏ con mềm mại hường phấn, cậu thấy nó hường huệ quá