Editor: Gạo-vì ume truyện nên gõ chữ trong nơm nớp lo sợ vì mai là hạn dl cái tập đề dày hơn cái mặt -Đenಥ ͜ʖಥ
____________
Chương 56: sinh nhật 1
Sau khi từ nghĩa trang quay về, Cù Tranh Viễn lại phải đi làm.
Sau khi "Những năm tháng ấy" phát sóng, phản hồi của người xem không tệ.
Ratings trên web cũng tăng lên kha khá, đề tài thảo luận cũng tương đối cao.
Ngoại trừ thảo luận về kịch bản hay tình tiết phim, giá trị nhan sắc và kĩ thuật diễn của hai nam chính cũng bị đem ra so sánh.
Ngoại hình, chiều cao hay gia cảnh Cù Tranh Viễn cũng chiếm ưu thế hơn thế nhưng không ít dân cư mạng nghi ngờ hắn từng phẫu thuật thẩm mỹ.
Bởi vì mũi hắn cao hơn, mắt hai mí rõ hơn so với ảnh chụp hồi còn đi học.
Tạ Diễn cũng hay mò lại, len lén lưu rất nhiều ảnh hồi nhỏ của hắn.
Mắt Cù Tranh Viễn hồi nhỏ thật sự không to, nhìn cũng giống mắt một mí hơn, lại còn mũm mĩm cưng chết đi được.
Lên cấp ba thì vóc dáng đã cao hơn, mặt bé lại, mày kiếm mắt sáng rất có thần thái.
Account marketing cố ý lấy ảnh hồi tiểu học và đại học đem ra so sánh, nhìn lần đầu khá giống phẫu thuật thẩm mỹ.
Ba cái bôi đen này trong giới cũng chẳng tính là gì nhưng mà quá đáng hơn nữa là lại nói hắn bắt nạt bạn bè trong trường, diễn giả thành thật với nữ chính Thiệu Linh, còn bảo gia thế hiển hách của hắn là do công ti sắp xếp, thật ra ngoài đời thì ngủ với nhiều kim chủ rồi.
Nếu không phải Tạ Diễn mỗi tối đều gọi video với Cù Tranh Viễn đến ngủ mất, xém tí cậu cũng tin mấy chuyện tào lao này.
Đầu năm nay, trăm ngàn lượt khen còn chẳng bằng một bài bôi đen không đáng tin cậy.
Mọi người đều có máu bà tám, chẳng quan tâm những tin tức ấy xảy ra với người xung quanh mình là chuyện hết sức bình thường.
Tạ Diễn ngày ngày lo lắng bạn trai bị người ta bôi đen nhưng đương sự chẳng màng đến thái độ của dư luận, thậm chí Weibo cũng lười đăng bài.
Cù Tranh Viễn chỉ để ý sắp đến sinh nhật Tạ Diễn rồi thì nên làm gì đây.
Vương Bất Phàm ám chỉ cho hắn có thể bao một rạp phim tư nhân, chuẩn bị thêm rượu vang, đồ ăn ngon và hoa hồng, sau đó có thể tiện làm chuyện người lớn.
Giang Trình còn thẳng thắn hơn, tài trợ mấy bộ gà vàng Âu Mỹ, áo mưa đủ vị và một bộ dụng cụ vệ sinh đường ruột.
Cù Tranh Viễn chụp lại cái máy rửa bé như cái microphone gửi qua hỏi: Chời ơi cái quần què gì đây?
Giang Trình: Á đù, cái này mà cậu cũng không hiểu thì áo mưa áo hoa gì nữa!
Cù Tranh Viễn không hiểu thật mà, không chỉ có không biết dùng cái máy rửa này dùng kiểu gì mà áo mưa hắn cũng chưa mở ra nghiên cứu bao giờ.
"Vậy cậu chuẩn bị quà chưa?" Giang Trình hỏi.
Cù Tranh Viễn tự tin vô cùng: "Chuẩn bị rồi, nhớ cục rubik hôm bữa không, tôi mua lại cái mới rồi."
"......"
Lần này Cù Tranh Viễn còn cải tiến kỹ thuật, không làm "I?UXY" gì gì đó nữa mà nói thẳng ra luôn là "I want u" vừa lộ liễu mà cũng vừa sâu xa hơn.
Kế hoạch của hắn rất đơn giản, tặng Tạ Diễn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, uống rượu ngắm trăng.
Rồi Tạ Diễn mở hộp ra, phát hiện chữ tiếng Anh trên cục Rubik, ẻm nhất định sẽ ngại đến đỏ mặt, tim đập chình chịch chui dô lòng hắn bảo úi chời ơi thấy ghét vá đi à.
Hắn sẽ nói vài lời âu yếm sến mắc ói ra, đầu óc Tạ Diễn nóng lên ôm ấp hắn cầu xin ngàn nụ hôn.
Cuối cùng hắn xách được người lên giường, tất cả đều nằm trong kế hoạch.
"Có mỗi cục rubik thôi ấy hả?" Giang Trình cũng không biết nên nói gì, "Có phải có phải.....hơi độc đáo quá mức không."
Lúc đầu cũng định nói là sau kiết dữ vậy, anh tưởng Cù Tranh Viễn ít nhất cũng chuẩn bị những món đồ xa xỉ tầm cỡ đồng hồ hay nhẫn kim cương hột xoàng.
"Cậu thì biết gì, quan trọng là người tặng quà chứ không phải tặng quà gì." Cù Tranh Viễn tự tin nói.
"Cũng đúng, con nít thuần khiết lắm, nếu mà có đưa cục kẹo chắc cũng mừng phát điên."
Giang Trình "Ui" một tiếng: "Cậu hỏi giúp tôi lớp cậu ấy có bạn nhỏ nào cỡ vậy không, giới thiệu cho tôi vài em."
"Gớm! Cậu bớt gây tai họa cho trẻ vị thành niên đi.
Người ta toàn là bông hoa tươi thắm của đất nước, sao có thể để ông chú sắp đầu ba như cậu chà đạp."
"Hai ta cũng chỉ hơn kém mỗi một tuổi, với cả bây giờ thằng chó nào mới gây tai họa cho mầm non đất nước đó?"
Cù Tranh Viễn chẳng biết xấu hổ còn cười: "Tôi tưới nước đó chứ phá hồi nào, đang thúc đẩy quá trình trưởng thành của thanh thiếu niên."
"Tởm chết mẹ."
Cù Tranh Viễn đang chuẩn bị tròng áo mưa lên ngón tay thử cảm giác coi sao thì Vương Bất Phàm đã mở cửa nhắc nhở hắn đi thay đồ.
"Buổi chiều còn công việc khác nữa."
Cù Tranh Viễn mau chóng nhét hết đồ Giang Trình gửi tới vào trong vali hành lý.
Sinh nhật Tạ Diễn là cuối tuần, thời tiết không tệ.
Sương sớm trắng xóa đã được ánh mặt trời ửng hồng xua tan, quang cảnh thành phố cũng sáng sủa hơn.
Tạ Diễn được Tạ Mạn dắt ra ngoài ăn đồ Nhật, Cù Bình Sinh còn còn tặng cậu một đôi giày chơi bóng phiên bản giới hạn.
Tạ Diễn được cưng mà sợ, cậu nhớ hồi sinh nhật Cù Tranh Viễn, Cù Bình Sinh còn không thèm tặng hắn cái gì.
Ăn cơm xong, Cù Bình Sinh đưa Tạ Diễn về nhà, tiện đường đi toilet.
Ông thấy bên bồn rửa tay đựng hai cái bàn chải, lại nhìn thấy giá khăn trên tường.
"Hai đứa xài chung một cái toilet sao?"
Vấn đề không nằm trong dự liệu khiến Tạ Diễn ngờ nghệch ra, trái tim cậu đập liên hồi, sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại được: "Hai hôm trước bình nóng lại hỏng mất nên em xuống đây tắm."
"Ủa vậy hả, để tôi tìm người tới xem thử." Cù Bình Sinh nói.
.
||||| Truyện đề cử: Nhắm Mắt, Chạm Môi Anh |||||
"Không cần không cần ạ," Tạ Diễn xua xua tay, đỏ mặt nói, "Sửa xong rồi ạ do em quên đem đồ lên thôi."
Cù Bình Sinh không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm cậu, Tạ Diễn còn không dám thở mạnh.
Cậu không biết nói dối, lỡ mà nói dối mặt sẽ đỏ bừng lên.
"Hôm nay Tiểu Viễn có về không?" Cù Bình Sinh lại hỏi.
"Vâng, ảnh nói chiều tối ảnh về." Tạ Diễn buột miệng thốt ra.
Cù Bình Sinh cười cười nhàn nhạt: "Nó chẳng thèm nói với tôi câu nào."
Tạ Diễn có tật giật mình, cứ thấy lời ông ấy có ẩn ý sâu xa đành phải sửa miệng: "Em cũng không chắc nữa, có khi ảnh bận quá thì sẽ ở lại khách sạn."
"Nó có biết hôm nay là sinh nhật cậu không?" Cù Bình Sinh hỏi.
"Chắc là không biết ạ." Tạ Diễn nói.
Cù Bình Sinh cười cười: "Vậy tôi đi trước."
"Vâng ạ."
Tạ Diễn tiễn người đi, cậu thở dài như trút được gánh nặng, đứng ở cửa cả buổi không nhúc nhích.
Không biết vì sao cậu cảm thấy nụ cười cuối cùng của Cù Bình Sinh hình như rất sâu xa, mỗi câu nói của ông ta giống như đang thử điều gì.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hai thằng con trai xài chung một phòng tắm hết sức bình thường có gì kì cục đâu.
Vì để phòng ngừa, cậu còn gọi điện mách Cù Tranh Viễn chuyện này.
Cù Tranh Viễn khen cậu phản ứng rất nhanh nhạy.
"Nhưng lần sau bố anh mà đến nữa thì làm sao bây giờ, chắc em phải dọn đồ lên tầng thôi chứ để vậy rén quá." Tạ Diễn nói.
"Cũng được, em có thể tắm cùng tôi, mặc quần áo của tôi luôn." Cù Tranh Viễn không ngừng ảo tưởng ra cảnh Tạ Diễn mặc quần áo của mình lượn lờ khắp nới.
Áo sơ mi rộng rãi vừa đủ che mông, lộ hai cái chân dài trơn bóng.
Phía dưới không mặc quần lót.
Bò lên giường hắn, cọ lên bụng hắn......!
Aaaa --
Mới nghĩ thôi đã thèm nhõ nước.
"Nghĩ hay quá ha!" Tạ Diễn không lưu tình chặt đứt ảo tưởng tào lao của hắn.
"Vậy để tôi lên lầu tắm với em." Cù Tranh Viễn da mặt dày nói.
"......"
Cái người gì đâu hết nói nổi.
Tạ Diễn đỏ mặt cúp điện thoại.
Thời gian sau giờ ngọ trôi qua chậm rãi như tầng mây đang thong thả trôi trôi ở đằng chân trời.
Tạ Diễn ngồi trên sô pha ngoài ban công lười biếng đọc sách, loa bluetooth đang phát một điệu dương cầm du dương.
Hổ Tử nằm dưới chân cậu lăn lộn, bên cạnh nó có một con golden nằm im thin thít.
Con golden này tên Đại Hoàng, là của nhà thiết lầu dưới nuôi.
Hai cục nhỏ này quen nhau khi đang chờ tắm ở cửa hàng thú cưng.
Khi nhà thiết kế đi công tác, sẽ gửi Đại Hoàng ở nhà Cù Tranh Viễn vài ngày.
Lúc quay lại cũng sẽ mang đến vô số đồ ăn vặt và thức ăn tươi cho mèo mà Hổ Tử yêu thích.
Đại Hoàng rất thích Hổ Tử, thỉnh thoảng cậu chàng sẽ liếm đầu thằng nhỏ, cuốn nó bỏ vào trong lòng.
Lỡ mà móng vuốt nhỏ của Hổ Tử cào trúng nó cũng không giận mà chỉ co mình sang một bên chớp chớp mắt.
Golden nổi tiếng hiền lành, tuy Tạ Diễn sợ chó nhưng không sợ nó.
Thỉnh thoảng cậu cũng thấy Đại Hoàng rất giống Cù Tranh Viễn, luôn luôn bao dung và yêu thương cậu hết mực.
Bầu trời xanh thẳm từ từ biến sẫm như được một họa sĩ bôi lên từng lớp từng lớp màu, trên cửa thủy tinh cũng phản chiếu một màu đỏ thẫm.
Đọc xong một cuốn sách, Tạ Diễn thỏa mãn duỗi người, nhìn đồng hồ trong phòng khách.
Đang chuẩn bị móc điện thoại gọi điện cho Cù Tranh Viễn đã thấy dưới lầu có một chiếc Audi chạy đến.
Giờ cậu giống như có được một siêu năng lực là chẳng cần nhìn biển số cũng có thể nhận ra xe Cù Tranh Viễn trong hàng ngàn chiếc xe khác.
Chỉ cần một bóng dáng, một kiểu tóc, một ngón tay cũng có thể nhận ra bạn trai nhà mình.
Tạ Diễn đứng dậy mở cửa sổ, ghé sát lan can hứng gió, không tới hai phút, tiếng khóa cửa vang lên một tiếng "Tích".
Cù Tranh Viễn còn chưa bước vào đến huyền quan đã kêu to: "Bé cưng, tôi về rồi."
Xưng hô"Bé cưng" này là phiên bản cải tiến của từ "Quốc bảo".
(*Quốc bảo(bảo vật quốc gia)=>Bảo Bảo(QT)=>Bé cưng)
Bởi vì cậu hay mặc bộ đồ ngủ gấu trúc nên Cù Tranh Viễn đổi biệt danh của cậu thành "Quốc bảo", gọi một chặp thì biến thành bé cưng.
Bị người con trai khác gọi là bé, lúc đầu còn thấy tởm mắc ói, vậy mà qua hai ba ngày đã thấy quen.
Chất giọng trầm khàn của Cù Tranh Viễn ai cưỡng lại được
Tạ Diễn từ sau tường nhảy ra, sau khi thành công dọa Cù Tranh Viễn đứng tim, cậu nhào vào lòng ngực hắn cọ cọ như con cún được chủ nhân ôm ấp.
"Em rất nhớ anh."
Cậu rất ít làm nũng, cũng rất ít khi tỏ ra yếu thế nhưng gần đây những hành vi này cũng xảy ra thường xuyên hơn.
Cù Tranh Viễn bỏ bánh kem và hành lí trong tay sang một bên.
Hắn giơ tay vuốt vuốt mái tóc và hôn lên trán cậu một cái: "Tôi cũng nhớ em."
Tạ Diễn nhảy lên người hắn, hai chân quặp eo như kiểu con koala bám lên cành cây.
Một tay Cù Tranh Viễn đỡ mông cậu, một tay cầm bánh kem đi vào nhà, và đương nhiên miệng cũng không quên hoạt động hết công suất.
Môi Tạ Diễn mềm mềm, ẩm ẩm lại còn thích cắn người.
"Em mới ăn kẹo Thỏ Trắng đúng không?" Cù Tranh Viễn hỏi.
Ánh mắt Tạ Diễn sáng bừng lên: "Cái này mà anh cũng nếm được luôn?"
"Có mùi sữa" Cù Tranh Viễn cuời cười đặt cậu xuống sô pha, "Tôi làm mì ý tiêu đen cho em được không? Hai bữa nay tôi học được hai món mới của anh Phàm."
"Ỏo, vậy anh lẹ lên nhé, em đói lắm rồi."
"Cho em mút thêm miếng nữa nè?" Cù Tranh Viễn thè lưỡi ra.
Tạ Diễn ráng sức đẩy hắn đi.
Hổ Tử lắc mông đi vào phòng bếp, Đại Hoàng thấy thế, cũng lập tức đứng dậy đi theo.
Cù Tranh Viễn không đủ kinh nghiệm thực chiến, vừa nấu vừa nếm, sau đó còn để hai vị khán giả dưới chân mình thưởng thức thử.
Hổ Tử cúi đầu ngửi ngửi liếm liếm rồi cũng bỏ vào