Cái nắng gay gắt giữa mùa hè chậm rãi thiêu đốt thành phố đông đúc ồn ào, mặt kính của tòa tháp đôi phản chiếu ánh sáng chói chang của nó, cánh quạt của máy điều hòa* quay tít tít, một luồng không khí nóng tỏa ra làm nhiệt độ xung quanh tăng thêm vài độ.
Văn phòng lớn nhất nằm trên tầng 16 thuộc Công ty Điện ảnh và Truyền hình Thủy Hành.
Ở đây có những thanh niên trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng ngăn nắp đang bận rộn với công việc của mình, mùi cà phê thơm nức hòa tan vào không khí, nhè nhẹ bay ra tận hành lang.
Công ty được thiết kế rất hiện đại và đẹp mắt với hàng nghìn ô cửa sổ bằng thủy tinh to lớn.
Phía Đông có một phòng làm việc riêng, cửa kính luôn được lau chùi sạch sẽ, xuyên qua khe hở của tấm rèm là một chiếc bàn làm việc bằng gỗ, phía sau chiếc ghế xoay bọc da là một tủ sách được làm bằng gỗ Hồ Đào, bên trên để hai ba cuốn sách, còn lại đều là cúp và huy chương.
Bàn làm việc rất gọn gàng, trên bàn chỉ đặt một chiếc máy tính, cốc nước, ống đựng bút và một lọ thủy tinh đựng vài viên kẹo sữa hình thỏ trắng.
Công ty đã thành lập được 5 năm, Vương Bất Phàm cũng ngây người ở chỗ này từng đó năm, những chi tiết nhỏ trong căn phòng ấy không ngừng thay đổi, chỉ trừ cái lọ đựng kẹo kia.
Cô cảm thấy chiếc lọ xinh đẹp kia có lẽ đang phong ấn một kỷ niệm tuyệt vời nào đó.
Sau khi rót nước xong, Vương Bất Phàm thu hồi ánh mắt, quay trở lại chỗ ngồi và tiếp tục công việc.
Nửa ngày sau, dãy hành lang vang lên tiếng bước chân, cửa kính của phòng làm việc bị đẩy ra, một đám người đang bận rộn đồng loạt nhìn về phía đó.
Hôm này người đàn ông ấy lại đổi sang tạo hình mới, mái tóc màu xám lạnh bắt mắt đã nhuộm về màu đen.
Trong một đêm, mái tóc dài nuôi nửa năm không còn tung tích, vị trí sau thái dương và tai gần như bị cắt sạch, mớ tóc ngắn còn lại uốn thành độ cong xoăn nhẹ, phía sau giữ tạo hình bồng bềnh tự nhiên.
Trên sống mũi cao đeo một một cặp kính đen gọng vàng kết hợp với chiếc áo sơ mi cotton và quần dài được đặt may riêng trông rất nhã nhặn và lịch sự nhưng vì nụ cười nhạt luôn treo trên miệng và ánh mắt lạnh lùng sau cặp kính khiến hắn hơi giống lưu manh.
“Chào buổi sáng, Cù tiên sinh!” Tiếng chào hỏi nhao nhao truyền đến từ bốn phía.
“Ừ, chào buổi sáng.” Một tiếng rất trầm giống như âm tiết đầu tiên phát ra sau khi thức dậy, còn thêm cả hắn không cài hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi, để lộ một đoạn xương quai xanh, khiến người ta không nhịn được suy nghĩ miên man.
Cù Tranh Viễn giơ tay về phía Vương Bất Phàm rồi ngoắc ngoắc ngón trỏ, sau đó đi thẳng vào phòng làm việc.
Áo sơ mi được sơ vin gọn gàng để lộ một đôi chân thon dài, vai rộng eo thon, từ đầu đến chân chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng cuốn hút.
Khi cánh cửa chuẩn bị khép lại, bé Hổ lon ton chạy ngang qua chỗ để máy lọc nước, suýt chút nữa đâm sầm vào chân Cù Tranh Viễn.
Cù Tranh Viễn nhanh chóng giữ chặt tay nắm và để cửa khép hờ, sau khi nhóc con chui vào, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại giống như chàng kỵ sĩ đang bảo hộ cô công chúa bé bỏng của mình.
Một em gái nhân viên ngồi ở gần văn phòng đã bị mê hoặc khi nhìn thấy khung cảnh lãng mạn ấy, hai má cô gái đỏ ửng, tưởng tượng một ngày nào đó mình làm mẹ của nhóc kia.
Hè năm nay rất nóng, Cù Tranh Viễn nhanh tay bật điều hòa, đồng thời tưới nước cho vài chậu cây xanh đặt trên bệ cửa sổ, sau đó cho nhóc con uống sữa.
Bé Hổ mấy năm nay được nuôi như một linh vật của công ty, nhân viên ở bộ phận nào cũng thích nó, toàn cho nó ăn đồ ăn vặt, cho nhiều đến nổi nó béo múp.
Hiện tại vì tuổi tác hơi cao nên nó không thích nhảy nhót lung tung nữa.
Sau khi uống sữa, bé con sẽ đến ổ mèo, co mình thành một cục lông rồi ngủ say sưa.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên đám lông xù mềm mại của nó.
Cù Tranh Viễn ngồi xuống ghế sau đó mở máy tính lên: “Bản quyền 《 Lưới Trời 》 giải quyết xong chưa?”
“Chưa.” Vương Bất Phàm ngồi đối diện hắn, “Có mấy công ty đang cạnh tranh với nhau, báo giá cũng chưa rõ ràng.
Chị chỉ nghe nói có một công ty báo giá hơn 20 triệu nhân dân tệ.
Nói thật chứ mấy cái chủ đề về tội phạm như này, giá cả đương nhiên sẽ cao.”
Những năm gần đây, theo sự thành công của phim chuyển thể, nhiều công ty Điện ảnh và Truyền hình sa vào trong cơn sốt mua IP, công ty bọn họ cũng đã tích góp được vài bản quyền tác phẩm liên quan đến nhiều chủ đề khác nhau, theo tốc độ thông thường, để chuyển chúng thành tác phẩm phim điện ảnh truyền hình, ít nhất cũng cần năm sáu năm, nhiều hơn thì chỉ có thể để tồn đọng, có khả năng đến khi hết hạn bản quyền cũng không chuyển thành tác phẩm phim ảnh được.
Sau khi nghe xong câu trả lời, Cù Tranh Viễn mở máy pha cà phê lên, bình tĩnh đáp lại: “Không cần vội, công ty mới bên kia em đã thu xếp xong hết rồi, hai tháng sau sẽ hoạt động đồng thời cũng đủ thời gian để thương lượng.”
“Nhưng đây là phim về đề tài trinh thám và có liên quan đến vấn đề chính trị.
Nếu muốn quay, chúng ta sẽ gặp khó khăn trong quá trình cải biên* đấy.” Vương Bất Phàm nói.
*Cải biên là sửa đổi một phần nội dung, chuyển thể loại, thay đổi hình thức thể hiện trên cơ sở bản gốc hoặc một phần bản gốc của tác phẩm văn học nghệ thuật hoặc dựa trên nội dung cơ bản của tác phẩm đó để sáng tạo ra tác phẩm mới.
“Đó là nghề của nhóm biên kịch, chị quan tâm làm gì.”
Lý do Cù Tranh Viễn khăng khăng muốn mua tác phẩm của Vạn Lý Chu đến thế là vì sự kiện thay đổi vai diễn tạm thời năm ra mắt.
Mất hai tháng để chuẩn bị cho vai diễn, cuối cùng bị loại khi phim chuẩn bị quay.
Chuyện đó vẫn luôn là cục đá đè nặng trong lòng hắn, càng nghĩ càng tức.
Đợt này cùng hắn cạnh tranh thu mua bản quyền chính là nhà đầu tư khiến hắn mất vai năm đó – Triệu Thanh.
Gã là nhà đầu tư nổi tiếng trong giới nhưng sự nổi tiếng ấy chỉ là tin tức ngoài lề.
Trong vòng giải trí hỗn loạn này, gã nổi tiếng với việc thích ‘bao nuôi’ tiểu thịt tươi, thích chơi mấy trò kích thích, có đợt gã còn khiến một nam diễn viên nhập viện vì bị bỏng, trên người đầy vết bầm tím.
Ngoài ra, gã và hắn hay xảy ra mâu thuẫn trong việc quảng bá phim.
Bộ phim của Cù Tranh Viễn và Triệu Thanh đầu tư ra mắt cùng một lúc, đoàn đội của gã nhanh chóng tung ra những tin đồn thất thiệt.
Bên Cù Tranh Viễn cũng không chịu thua, đào hết gốc gác của bọn họ lên và chỉ sau một đêm, Triệu Thanh trở thành tâm điểm của sự chỉ trích.
Vương Bất Phàm đã nhìn thấy những việc giống như thế này suốt 8 năm nên cô cũng quen rồi.
Sau khi trải qua một số chuyện không vui, cô cảm thấy tính cách của Cù tranh Viễn thay đổi rất nhiều, cố chấp, mạnh mẽ, kiêu ngạo, bướng bỉnh nhưng ở sâu trong tâm hồn ấy chính là sự ngoan cường và không bao giờ bị khuất phục.
“Vậy 1500 vạn cậu chuẩn bị trước đó chắc chắn sẽ không đủ.” Vương Bất Phàm trả lời.
Cù Tranh Viễn nhấn một nút nhỏ trên máy pha cà phê: “Tiền là chuyện nhỏ, cái em muốn là bản quyền.”
Mua bản quyền mà giọng điệu của hắn giống như đang mua bữa sáng vậy.
Mặc dù không phải là tiền của mình nhưng tim của Vương Bất Phàm vẫn đau đến nỗi rỉ cả máu.
Thấy cô nhăn mặt, Cù Tranh Viễn cười mỉm: “Khi bàn chuyện làm ăn, chị không nên nhắc đến chuyện tiền bạc.
Thứ đáng để bàn luận là chuyện bản quyền, chuyện nhân vật và ai là người có năng lực đem nhân vật, đem cốt truyện chuyển thể thành một tác phẩm tuyệt vời mới là thứ mà những người như Vạn Lệ Châu mong muốn nhất.”
“Sao em biết?” Vương Bất Phàm hỏi, “Nếu có người nguyện ý chi tiền cho tác phẩm của chị, chị sẽ mặc kệ người đó tốt hay xấu, có tiền là ok hết!”
“Chị có phải tác giả đâu mà chị biết.” Mùi cà phê thơm phức hòa quyện vào không khí, Cù Tranh Viễn rót cho cô một tách cà phê nhỏ, “Trước đó Vạn Lệ Châu đã thua lỗ một khoản tiền lớn cho nên đợt này y quan tâm đến năng lực của công ty nhiều hơn.
Hôm chị bàn chuyện thu mua bản quyền, chị hãy nói cho y biết, nếu y nguyện ý bán tác phẩm cho công ty chúng ta, công ty chắc chắn sẽ mời y gia nhập đội ngũ sáng tạo, đặc biệt y sẽ có đặc quyền thêm bớt nội dung trong quá trình cải biên tác phẩm của mình.”
“Và tiền thuê biên kịch của em sẽ ít hơn một chút, đúng không?” Vương Bất Phàm mở lon sữa đặc, đổ nó vào ly cà phê, khuấy khuấy: “Em thông minh hơn chị rồi đấy!”
Cù Tranh Viễn cười khẽ rồi tự rót cho mình một tách cà phê: “À đúng rồi, chiều nay em phải bay đến Hạ Môn để xem xét địa điểm quay phim, chị đặt phòng khách sạn cho em chưa?”
“Đặt từ sớm rồi.” Vương Bất Phàm nhanh chóng gửi địa chỉ qua, “Chị xong việc sẽ đến đó tìm em.”
“Ừm.”
Trong những năm đầu của sự nghiệp, Cù Tranh Viễn bước chân vào giới nhờ sự đánh giá cao của đạo diễn Tôn Thừa Châu, có lẽ vì thế