Editor: Cá Viên
Chương 7: Mua một tặng một, còn là một đứa ngốc
Tạ Diễn chưa chạy quá xa đã lạc đường.
Bốn phía là núi giả cao sừng sững, cây thông đỏ, thông đen và cây hoàng dương được cắt tỉa thành những hình thủ kì dị, những con đường mòn kéo dài đến nhiều nơi khác nhau, trông cũng hao hao nhau.
Lúc vào tiểu khu mơ mơ màng màng ngủ mất, cũng không để ý xem xe đi vào bằng cách nào khiến bây giờ cậu chẳng nhớ được đường ra ngoài.
Dọc theo đường đi thật an tĩnh, không gặp bảo vệ, cũng không gặp nhân viên dọn vệ sinh, thậm chí một chiếc xe đi ngang qua cũng không có.
Có điều cậu tình nguyện đi lang thang không có mục tiêu như vậy cũng không muốn phải đối mặt với Lôi......!
Không.
Đó là con của Cù Bình Sinh.
Cậu tạm thời cũng không biết tên đầy đủ của đối phương, chỉ biết kêu là Tiểu Viễn.
Cù Tiểu Viễn?
Tạ Diễn nhớ lại hắn đã từng hung thần ác sát nói vào điện thoại: " Đừng hy vọng con chung sống hòa bình, nó dám đụng tới con, con sẽ giết chết nó."
Ánh mắt đó, giọng điệu đó, ký ức của cậu vẫn còn mới mẻ đây!
Tạ Diễn lau mồ hôi lạnh trên trán, vô cùng tuyệt vọng.
Người anh em mà đối phương muốn giết là mình mà!
Vậy là cậu trêu chọc người ta rồi?
Đã mắng người ta còn làm xước xe, còn muốn vào nhà hắn ăn cơm, khiến hắn bị bố hắn sai lấy nho cho mình, chị gái mình còn là mẹ kế của người ta...!
Đây chắc chắn là giở trò rồi!
Nhưng điện thoại mình còn giữ WeChat của người ta, 3000 tệ và một tiếng tiếp xúc gần gũi đó đủ để chứng minh hắn không phải sát thủ máu lạnh, ngược lại là một người tốt tràn ngập thiện ý.
Nếu biết thân phận thật của cậu, sẽ còn bình tĩnh, khoan dung, ôn hòa sao?
Tạ Diễn chạy trốn nhanh quá có chút tức ngực, ngồi xổm ven đường, ngón tay túm lấy tóc, vô thức kéo căng ra, đầu tóc ngay ngắn ban đầu ngay lập tức bị vò thành tổ chim
Tình huống này còn khó khăn hơn giải đề Olympic Toán.
Tiếng thông báo từ WeChat vẫn luôn vang lên trong túi, rung một hồi thì lại reo lên, là nhạc chuông đặc biệt của Tạ Mạn.
Tạ Diễn vừa ngắt cỏ dại vừa nghe điện thoại.
"Em đi đâu vậy? Vừa ra khỏi cửa đã không thấy đâu."
"Em có thể trở về không?" Tạ Diễn cau mày, "Em không muốn ăn cơm ở nhà ông ấy."
"Em nói cái gì?" Tạ Mạn hơi cao giọng một chút.
Tạ Diễn trầm mặt hai giây, bất đắc dĩ đổi thành giọng điệu đáng thương: " Bụng em không thoải mái, không muốn ăn, có thể để bữa khác không?"
"Sao lại tự nhiên không thoải mái? Tạ Diễn, chị nói cho em biết, em đừng đùa với chị ở đây, chúng ta không phải đã sớm nói sao? Em cố ý có phải không?"
"Không phải......"
Tạ Mạn hiển nhiên có chút tức giận còn Tạ Diễn sầu tới nhức đầu.
Bên kia, Cù Tranh Viễn bị bố bắt ra ngoài tìm Tạ Diễn, điện thoại hắn vẫn duy trì trạng thái trò chuyện.
"Em trai của cô bạn gái kia có phải bị ngốc không?"
"Không phải, đầu óc của nó không có vấn đề."
Cù Tranh Viễn có chút bực bội: " Còn không có vấn đề? Không có vấn đề người có thể chạy ra ngoài đi ị à? Thế nào, nó chê chỗ này của chúng ta không đủ phân bón xanh hả?"
Cù Bình Sinh: ".." Vấn đề này quả thật khó hiểu, Tạ Mạn lúc trước không có nói đứa nhỏ này có dấu hiệu của bệnh tâm thần mà.
Chẳng lẽ sợ nó cảm thấy nặng nề, cho nên vẫn luôn nói dối?
Vậy không lẽ việc đang học cấp 3 cũng là giả?
Cù Tranh Viễn chế nhạo: "Mua một tặng một, còn là một đứa ngốc, chúc mừng bố, xem như là ngài trúng thưởng một món quà siêu lớn!"
Cù Bình Sinh mắng to nói: "Thằng nhãi ranh, nhanh giúp bố đi tìm người mau"
Cù Tranh Viễn thở dài.
Mọi người nên có trách nhiệm với người bị tâm thần.
Tạ Diễn nghe thấy tiếng bước chân tới gần, vèo một cái núp vào lùm cây ven đường, kết thúc cuộc điện thoại với Tạ Mạn, chỉ là cậu không biết, từ góc độ của Cù Tranh Viễn, vừa vặn có thể nhìn thấy một cánh tay của cậu...!
Cù Tranh Viễn tránh ra thật xa rồi bóp mũi la làng: " Này! Cậu điên rồi à? Thật sự đi ị ở