Edit: Sa
Beta: Kem
***
Sau khi ăn xong bữa tối, sắc trời đã không còn sớm nữa, Cù Tranh Viễn chê đi tới đi lui hoài hành xác quá, trực tiếp đặt khách sạn ở Bắc Thành luôn.
Ba của hắn hẹn trưa mai về nhà.
Trong điện thoại Cù Bình Sinh đồng ý rất thoải mái, nói rằng trước khi xuất phát thì báo với ông một tiếng, ông gọi tài xế qua đón.
Cù Tranh Viễn bật loa ngoài, móng vuốt của Tạ Diễn vụt lướt qua, ra hiệu cho hắn trước tiên đừng trả lời.
Cù Tranh Viễn lĩnh hội ánh mắt của cậu, từ chối ý tốt của ba già: “Tụi con tự gọi xe về nhà là được rồi.
”
Cúp điện thoại, Cù Tranh Viễn tò mò hỏi cậu vì sao không muốn người ta đến đón.
“Em phải đi mua quần áo nữa!” Tạ Diễn nhìn chằm chằm áo thun chữ T và quần thể thao trên người mình, “Sớm biết phải gặp người nhà thì em đã mang thêm quần áo qua đây rồi, anh nói xem em mặc đồng phục có phải trông hơi long trọng không?”
Cù Tranh Viễn tưởng tượng cảnh tượng ấy, ngẩng đầu cười to haha: “Em mặc cảnh phục cực kỳ giống như đi bắt người luôn.
”
Tạ Diễn trợn trắng mắt: “Sao anh không nói em mặc đồng phục đẹp trai hơn.
”
Cù Tranh Viễn chẳng chút ngượng ngùng thừa nhận bản thân hắn càng thích cái loại khoái cảm khi lột đồng phục của cậu hơn, hắn cười nói: “Em mặc cái gì cũng đẹp trai hết.
”
Tạ Diễn đặt xong đồng hồ báo thức cho ngày mai, nhưng vì cậu làm mưa làm gió với ảnh đế Cù cả một đêm nên ngày hôm sau hai người đều ngủ quên.
Tạ Diễn mở mắt phát hiện đã hơn chín giờ, hoảng đến nỗi tóc cũng sắp dựng đứng lên, đạp một chân đánh thức Cù Tranh Viễn, sau đó hùng hổ lao vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, ngay cả bữa sáng cũng không thèm quan tâm đã bước lên tàu cao tốc về nhà.
Vị trí của Tạ Diễn gần cửa sổ, dọc đường có thể nhìn thấy không ít kiến trúc cổ xưa và phong cảnh nước non đặc trưng của một vùng Giang Nam.
Mặc dù cậu đã ngây ngẩn ở Hạ Thành nhiều năm nhưng vẫn luôn cảm thấy mình không thể hoàn toàn hoà nhập vào vùng đất ấy, cậu không học được khẩu âm của địa phương, cũng không ăn quen đặc sản địa phương, chỉ khi về lại mảnh đất mà cậu lớn lên từ bé mới có cảm giác thuộc về khó giải thích được.
Vừa ra trạm tàu cao tốc, nghe thấy tiếng nói mềm mại của người Ngô* đầy quen thuộc lại càng cảm thấy thân thiết vô cùng.
*Tiếng nói mềm mại của người ngô (Ngô nông nhuyễn ngữ): thường được dùng để tán dương tiếng Ngô ở vùng Tô Châu, Thượng Hải, là các nhánh tương đối mềm mại êm tai hơn so với tiếng Ngô ở các vùng khác.
Ngay cả Cù Tranh Viễn cũng sẽ vô thức đổi thành giọng địa phương để trao đổi cùng tài xế.
Lúc sắp đến Gia Hoà Vân Trúc, Tạ Diễn đột nhiên nhớ ra lần trước lúc gặp Cù Bình Sinh cậu đã không cho ông sắc mặt tốt nên không tránh khỏi hơi thấp thỏm.
Cù Tranh Viễn vuốt tóc cậu, cố gắng xoa dịu nỗi lo của cậu: “Đừng cau mày nữa em nhé, vui lên nào, tụi mình đi ăn cơm chứ đâu phải đi viếng mộ.
”
Tạ Diễn lại cúi đầu kiểm tra tình trạng của hộp quà có bị hỏng không.
“Chỉ có một ít trái cây và rượu vang thì liệu không có thành ý mấy không anh? Người nhà anh sẽ không cảm thấy em keo kiệt chứ?”
“Vậy em tặng căn hộ cho họ thôi.
”
“…” Giờ Tạ Diễn mới ý thức được cách biệt tầng lớp giữa hai người họ, hoá ra người có tiền toàn tặng nhà làm quà!
Cù Tranh Viễn thấy gương mặt nhỏ của cậu sa sầm thì không dám chọc cậu nữa: “Em yên tâm, bọn họ sẽ không để ý mấy chuyện này đâu.
”
“Họ không để ý nhưng em để ý… Ba anh sẽ đuổi em ra khỏi nhà hả?”
Cù Tranh Viễn nắm lấy tay cậu rồi giữ chặt, dùng nụ cười rất chắc chắn để trả lời: “Sẽ không đâu, ông ấy cũng đã đồng ý ăn cơm thì sao còn muốn đuổi em đi?”
Đôi mày của Tạ Diễn vẫn đang chau lại: “Vậy anh nói xem… sau khi em bước vào phải gọi ba anh là gì?”
Cù Tranh Viễn cũng là lần đầu tiên nghĩ đến vấn đề này, hắn không nhịn được nở nụ cười: “Chú hoặc là ba đều được.
”
Tạ Diễn trợn hai mắt.
Năm đó tốn một khoảng thời gian rất dài mới thích ứng với thân phận anh rể, giờ đây Cù Bình Sinh lại đổi thành ba cậu rồi!
Cũng chẳng dám viết như thế.
Nhưng trên thực tế, bữa cơm này thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.
Cù Tranh Viễn sợ bạn trai nhỏ chịu oan ức nên đã sớm nói rõ chuyện tái hợp với người nhà từ trước đó rồi.
Ban đầu ông bà nội phản đối, Cù Tranh Viễn cũng không tranh cãi với họ nên mới dây dưa thế này.
Mâu thuẫn gia đình không giống mâu thuẫn trong kinh doanh, không thống nhất ý kiến cũng không thể chia tay nhau từ đấy, phải có một bên nhượng bộ trước.
Sau một năm, ông bà nội cũng có khuynh hướng nhẹ nhàng hơn đôi chút, nói rằng chuyện kết hôn có thể bàn bạc kỹ hơn, nhưng phải có đứa trẻ.
Cù Tranh Viễn hứa sẽ nhận nuôi một bé cưng, cùng Tạ Diễn nuôi nấng bé trưởng thành, còn chuyện công ty thời trang thì hắn cũng không chuẩn bị tiếp nhận, giờ đây lợi nhuận của công ty điện ảnh cũng không ít hơn công ty thời trang của ba già.
Còn đứa trẻ thì sau này bé muốn làm gì cũng được, nếu như ba già không cảm thấy đủ thân thiết với đứa trẻ được nhận nuôi thì ông có thể tìm người khác sinh một đứa.
Cù Bình Sinh tưởng tượng một chút cảnh tượng con trai và cháu trai cùng chong đèn đêm học hành, ông cứ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cũng là người đã duỗi một chân vào quan tài rồi, ông cũng chẳng muốn nhúng tay vào mấy chuyện này nữa.
Đương nhiên vẫn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là ông biết Tạ Mạn đã đi rồi, việc hai mẹ con rời bỏ thế gian khiến ông nảy sinh tâm lý áy náy mãnh liệt, vậy nên thái độ đối xử với Tạ Diễn cũng ôn hoà hơn nhiều, suy cho cùng đó cũng là người duy nhất Tạ Mạn quan tâm khi còn sống.
Tạ Diễn mang theo một đống đồ xuống xe, Cù Tranh Viễn vòng qua nhấc mấy thùng rượu vang nặng trịch thay cậu, tay phải rãnh rỗi không ngần ngại dắt cậu đi.
Cây nho trong vườn vẫn còn, cành lá xum xuê quấn quanh trên giàn, quả nho căng mọng to tròn chen chúc với nhau, trông có vẻ rất có khẩu vị.
Tạ Diễn chợt nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên vào cửa, sau khi nhìn thấy Cù Bình Sinh thì bỏ chạy tán loạn, cậu cười khúc khích.
“Thời gian trôi qua nhanh quá…” Cậu hơi xúc động, “Cảm giác chỉ một cái chớp mắt mà qua mười năm rồi, em muốn trở về hồi học cấp ba quá.
”
“Nhưng anh không muốn quay về,” Cù Tranh Viễn nắn ngón tay cậu, ánh mặt trời chói chang khiến khuôn mặt Tạ Diễn trông có vẻ trắng mịn vô cùng, “Anh cảm thấy như bây giờ là tốt nhất.
”
Tạ Diễn quay đầu nhìn hắn: “Không phải hôm qua anh còn nói rất thích vẻ thanh thuần của em lúc nhỏ à?”
“Chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thanh thuần có tác dụng gì đâu.
”
Tạ Diễn mắng một tiếng “Fuck”.
Hương thơm của thức ăn bay ra từ trong nhà, Tạ Diễn cảm thấy bụng hơi đói.
Cù Bình Sinh dẫn đầu ra đón chào hỏi hai người họ, vóc dáng của ông không thay đổi nhiều, chỉ có mái tóc trắng hơn một chút, Tạ Diễn hơi lo lắng gọi một tiếng chú.
Cù Bình Sinh đáp lại một tiếng, truyền dép lê qua chào đón họ vào cửa: “Đi cả đường rất nóng rồi nhỉ, nhanh vào nhà ngồi điều hoà đi.
”
Tạ Diễn hơi được chiều mà lo, quay đầu nhìn về phía bạn trai, Cù Tranh Viễn chớp mắt với cậu.
Gần mười năm không gặp, Tạ Diễn cảm thấy ông bà nội của Cù Tranh Viễn cũng thay đổi rất nhiều, họ gầy rồi, còn trở nên thấp hơn nữa.
Bà nội cười nói: “Đó là vì con cao lên rồi, cũng sắp bắt kịp chiều cao của Tiểu Viễn của chúng ta rồi.
”
Cù Tranh Viễn xoa gáy Tạ Diễn, kéo ghế cho cậu: “Em muốn uống gì không, anh rót cho em.
”
Tạ Diễn sợ đến nỗi vội vàng đứng lên: “Không cần, không cần đâu, em tự làm được.
”
Cù Bình Sinh vỗ vai cậu ấn người về ghế: “Con để nó làm đi, hiếm khi thấy nó chủ động phục vụ người khác, kỳ quan vạn năm đó.
”
Cù Tranh Viễn nhếch mày: “Làm gì khoa trương đến mức đó, con cũng từng rót