Trong một chiếc xe gần cổng kí túc xá không xa Ái Linh cuối đầu trầm mặc không nói một lời, lúc này một giọng nói già nua vang lên.
" Linh Linh dạo này con có khoẻ không "
Ái Linh nghe được chỉ nhè nhẹ gật đầu, giọng nói kia lại vang lên một lần nữa.
" Con gầy đi nhiều so với lần trước ta gặp con..."
Ái Linh lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn ông lão đối diện, mái tóc bạc phơ nói lên tuổi tác ông đã cao nhưng ánh mắt vẫn vô cùng có thần, Ái Linh mấp máy môi nói.
"Ông nội..... Cháu vẫn rất khoẻ không bị sụt cân nào cả..."
Điều bất ngờ là ông cụ nhìn khuôn miệng cô mấp máy vẫn có thể biết cô đang nói gì.
" Cháu khoẻ là tốt rồi....."
" Ông tìm cháu có việc gì sao ạ "
" Việc thì là có đấy.....Linh Linh à....."
Ông cụ khẽ thở dài một hơi, ánh mắt hiền từ châm chước dùng lời cẩn thận nhìn cô tiếp tục nói.
" Tuần sau là đại thọ 60 của ông con có thể hay không nể mặt già này....... trở về nhà một chuyến...."
Thân thể Ái Linh thoáng cứng đờ ánh mắt dần trở nên kích động và pha lẫn một chút sợ hãi.....thân thể không biết bị điều gì kích thích bắt đầu run rẩy....
Ông cụ thấy tình huống không đúng khẽ ôm cô vào lòng thật chặt, ông nhẹ nhàng vuốt nhẹ đầu cô thật cẩn thận trấn an cô.
" Không sao chuyện đã qua....có ông ở đây không sao....đừng sợ...."
Giọng nói ông khàn khàn nhưng hai mắt đã có chút ươn ướt, một người cả đời mạnh mẽ quyết đoán nay lại vì đau lòng cháu gái mà khoé mắt cay cay.
Qua một lúc lâu thấy Ái Linh dần bình tĩnh trở lại ông cụ mới nhẹ nhàng nói tiếp.
" Ông đã không còn nhiều sức khỏe nữa, trước khi xuống mồ ông muốn nói cho tất cả mọi người biết Tống Liệt ông còn có một đứa cháu gái là Tống Ái Linh con....trăm tuổi già về sau cũng chỉ cần một mình con để tang là đủ.....Linh Linh một lần thôi được không con...."
Ái Linh ngước mắt nhìn ông mà lòng cứ đau nhói từng cơn, tóc ông nội đã trắng xoá từ khi nào, nếp nhăn trên mặt ông dường như đã nhiều hơn, có lẽ như....ông thật sự đã già đi rồi.....
12 năm trước ông đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cô