Ái Linh chén sạch sẽ cây kem trong tay, cô khẽ liếm liếm môi quay sang nhìn Từ Ngôn Mặc không hiểu sao vẫn im lặng từ nảy đến giờ, cô nhíu mày nghi hoặc dùng khuỷu tay huých anh một cái.
" Ưm...ưm..."
Từ Ngôn Mặc vẫn luôn nghĩ về việc mà Từ lão gia nói nên có chút thất thần bị cô huých một cái anh có chút phản ứng không kịp.
" Linh Linh...Em....sao thế....có chuyện gì à?"
Ái Linh híp mắt nhìn anh một lúc rồi cô lấy di động ra gõ gõ...
" Anh có chuyện gì sao.... suy nghĩ đến thất thần thế kia "
" À anh.... anh"
Từ Ngôn Mặc không biết mở lời thế nào, nhưng là có lẽ anh nói ra còn có thể yên tâm hơn việc để cho ông nội đích thân đến tận đây.
Thôi vậy, làm liều một lần đâm lao thì phải theo lao vậy.
" Linh Linh à....ngày mai em có thời gian rảnh hay không.....em cùng anh về Từ gia một chuyến được không....?"
Ái Linh nghe xong cũng ngẩn người, Từ gia sao??? Này.....cô bây giờ còn không nhớ rõ Từ gia ai ai có những ai nữa là....tại sao Từ Ngôn Mặc lại muốn mời cô đi cùng...
Thấy cô có chút lúng túng chần chừ, trong lòng Từ Ngôn Mặc không hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát, anh cười cười nói.
" Ngày mai ông nội em cũng sẽ đến...em đừng lo lắng....nếu em không đi được vậy anh...."
Nghe đến đây ánh mắt Ái Linh khẽ xẹt qua tia sáng, suy nghĩ trong đầu dường như được khai thông....ông nội cũng đến ư...???
Không đợi Từ Ngôn Mặc nói hết câu Ái Linh đã ngăn anh lại, cô mỉm cười nhìn anh khẽ gật đầu đưa di động qua cho anh.
" Không sao đâu ạ....Ngày mai em sẽ đi cùng anh, anh không cần lo nghĩ nhiều đâu "
" Thật sao....??"
Từ Ngôn Mặc bỗng có chút vui mừng ngoài ý muốn, anh bật cười cô thế mà lại không bài xích Từ gia....
" Đã không còn sớm, mình cũng nên