Tiếng nhạc du dương khẽ vang trong phòng tập, Diệp Tâm ngơ ngẩn nhìn về bóng dáng cô gái đang nhảy múa chìm đắm trong giai điệu âm nhạc kia.
Ánh nắng chạng vạng chiếu qua từ khung cửa sổ rọi lên cơ thể như không xương của Ái Linh, cô như hoà mình vào một thế giới khác.... một thế giới chìm trong giai điệu của âm nhạc và những bước nhảy....
Diệp Tâm chép chép cái miệng nhỏ vì mở quá lâu có chút mỏi... Lúc này tiếng nhạc vừa vặn kết thúc, Ái Linh liền bắt trọn khoảnh khắc này cô phì cười đi đến gõ lên trán Diệp Tâm.
" Ui...đau...."
Ái Linh cười cô ngồi xuống cạnh cô lấy chai nước mở nắp uống một ngụm, Diệp Tâm vểnh môi lên nói...
" Ái Linh, cậu quả thật sinh ra là để múa ba lê mà...."
Ái Linh cười lấy giấy ghi chú ra ghi lên một dòng chữ, đưa đến trước mặt Diệp Tâm.
" Tất cả ước mơ đều cần có nổ lực, không phải tớ sinh ra là để múa ba lê, mà là ba lê đã sinh ra tớ....."
Diệp Tâm đọc xong có chút kinh ngạc, cô mỉm cười ôm lấy cánh tay Ái Linh.
" Được....đây chính là thành quả mà cậu rèn luyện, chứ không phải sinh ra đã có....hihi..."
Ái Linh cũng cười theo cô. Phòng tập bỗng có người mở ra, Sở Triết Hạo bước vào cậu vội vã đi đến chỗ Ái Linh.
" Ái Linh, nghe nói khi sáng cậu bị thầy giáo huấn luyện phạt đứng oan sao?"
Ái Linh thấy cậu đến có chút giật mình cô khẽ gật đầu.
"Không được.....để tớ đi nói lý lẽ với anh ta "
Nghe thế Ái Linh vội vã kéo cậu lại cô xua xua tay ý bảo không có việc gì, cô lấy bút ghi một dòng chữ.
" Phạt thì đã phạt, cải lý làm gì hơn nữa cậu mà đi sau này anh ta lại ghi thù thì làm sao?"
Sở Triết Hạo bức bối xoa xoa mái tóc làm nó rối bù lên. Diệp Tâm thấy vậy xen vào một câu đúng trọng điểm.
" Này Triết Hạo, không phải cậu chạy gần nửa cái trường để đến đây vì lý do này đấy à "
" Chứ vì lí do gì "
Sở Triết Hạo mồm nhanh hơn não có chú chột dạ lườm Diệp Tâm, cô ấy lém lỉnh gật gật đầu như hiểu rõ. Khiến Sở Triết Hạo khó chịu, cậu xoay qua nói với Ái Linh.
" Được rồi tớ sắp có tiết, đi trước đây "
Ái Linh cười thấy cậu thẹn quá hoá giận thì chỉ vẫy vẫy tay chào cậu, Sở Triết Hạo lúc đến như cơn gió lúc đi lại như cơn bão một bộ dáng chạy trối