Trên bàn công gió đêm lành lạnh thổi đến từng cơn, Ái Linh khẽ rụt cổ vì lạnh nhưng hơn hết cô nghe ra được trong giọng nói của Từ Ngôn Mặc, anh đang rất tức giận.
Từ Ngôn Mặc nhìn cái đầu nhỏ của cô nhóc ngày càng cúi thấp xuống, lửa giận không những giảm mà còn tăng lên gấp bội.
"Linh Linh... Tại sao em lại giấu anh....???"
" Vậy em có biết chuyện hôn nhân là chuyện quan trọng ra sao hay không...hôm nay nếu người ông nội em sắp sếp hôn sự cho em là người khác em cũng sẽ như không có vấn đề gì mà nhẹ bẩng đồng ý hay sao....rốt cuộc em có bị ngốc hay không....hả..."
Từ Ngôn Mặc tức giận vì bị xem như thằng ngốc không hay biết gì, anh tức giận cô vậy mà lại lừa gạt giấu diếm anh, anh tức giận vì cô xem nhẹ đi chuyện hạnh phúc cả đời của mình.....anh rất tức giận....khi người anh muốn quan tâm lại không trân trọng bản thân.
Từ Ngôn Mặc không kìm nén được nữa nói đến chữ cuối cùng cơ hồ là rống lên...Ái Linh giật mình cô ngẩn đầu lên nhìn anh ánh mắt đã ngấn lệ....cô vươn tay đưa một tờ giấy đã viết sẵn từ trước cho anh....ánh mắt khẩn thiết mong mỏi anh nhận lấy....Từ Ngôn Mặc tức giận đến hơi thở phập phồng, nhưng anh vẫn vươn tay nhận lấy.
" Mặc ca ca em xin lỗi vì giấu anh việc này, như anh thấy đó chuyện hôn sự thật là em để tùy ông nội sắp xếp.... nhưng không phải em không có chính kiến, mà là em muốn ông nội an tâm về em và em cũng biết là ông nội sẽ không hại em....Mặc ca em cũng không ngờ người ông nội nhắm trúng lại là anh.... nhưng như thế rất tốt...nếu là anh thì rất tốt...em sẽ không hối hận...Vậy Mặc ca, anh có hối hận không...Mạc ca em thật sự biết mình sai "
Từ Ngôn Mặc xiếc chặc tờ giấy trong tay anh tức giận quay sang thẳng tay đấm thất mạnh vào ban công....khẽ chửi thề một tiếng....mẹ nó...
"Em hỏi