Ái Linh ngủ đến tận trưa hôm sau mặt trời treo trên đỉnh đầu mới chập chờn tỉnh giấc vì đói, cô nhíu mày khẽ cử động thân mình.
" Ây....da..."
Ái Linh kêu rên một tiếng tay chân cô bây giờ đều bũn rũn lưng mỏi eo đau, cái cảm giác xương khớp tháo rời chắc cũng không khác cái này là bao.
" Từ Ngôn Mặc chết tiệc "
Nhớ lại chuyện tối qua cô nhịn không được thầm mắng anh một câu.
" Em dậy rồi sao? "
Đúng lúc này Từ Ngôn Mặc vừa vặn mở cửa bước vào anh nhìn thấy cô tỉnh liền vui vẻ đi đến, Ái Linh bắt đầu nhìn anh bắt ánh mắt đầy ai oán.
Đều là cùng nhau " làm " cô thì nằm bẹp trên giường không động đậy nổi trái ngược lại anh thì thần thanh khí sảng nhìn qua trông còn vui tươi hớn hở ra phết, thật là bất công quá đi mà.....
" Nào em đói chưa, dậy đi thôi anh làm xong bữa sáng rồi đấy!"
Từ Ngôn Mặc bước đến cúi người hôn lên trán cô một cái, khi chạm phải được ánh mắt như ai như oán của cô anh không khỏi có chút chột dạ.
Thật ra thì đêm qua anh cũng có chút quá trớn dẫu sao cũng là lần đầu của cô, anh không những không biết tiết chế ấy thế mà từ nửa đêm đến gần sáng anh mới buông tha cho cô.
Đến giờ anh nhớ đến tiếng gọi kiều mị của cô đêm qua lòng vẫn không nhịn được mà rạo rực một phen, Ái Linh nhìn thấy ánh mắt anh nhìn cô ngày càng tối đi cô khẽ mắng một câu.
" Tốt nhất anh nên thu lại cái ánh mắt đó đi, có tin em móc mắt anh ra không, hừ....."
Ái Linh nhìn anh khẽ hừ một tiếng không thèm để ý đến anh nữa tự mình ngồi dậy định đi vào phòng tắm, ai dè chân còn chưa chạm đất thì đã mềm nhũn xúyt ngã cũng may là anh đỡ kịp.
" Anh bế em vào phòng tắm "
Từ Ngôn Mặc bất đắc dĩ nhìn cô...thật là cái tính ương bướng vẫn không bỏ mà... được rồi là anh sai