Ngày tháng Ái Linh ở bệnh viện cứ thế dần trôi, Tống lão gia và Tống Hàn, Trương Tuyết Hân cũng đến thăm cô.
Khoảnh khắc cô điềm nhiên gọi một tiếng " ba, dì Trương " khiến cho cả hai người vui mừng đến mức phát khóc, Tống lão gia ở bên cạnh nhìn mà lòng cũng an tâm không ít.
Về phần Mộc Hạ nghe nói cô ấy đã đi về một vùng miền nào đó để khám chữa bệnh cho các em nhỏ vùng sâu vùng xa, 1 hay 2 năm mới quay về.
Còn Từ gia thì một nhà lớn bé cũng nói gót qua thăm nom cô, Sở Triết Hạo thì khỏi nói anh cũng nhất định sẽ tới chỉ là đặc biệt không vui mà nhìn cô chằm chằm cả buổi.
Diệp Tâm là người biết tin sau cùng, cô nàng chạy đến nơi một khóc hai mắng cô té tát vì không biết chăm sóc bản thân, Ái Linh bất đắc dĩ phải dỗ dành cô một phen....thật không biết ai là bệnh nhân nha....
Ái Linh ở bệnh viện đến khi chân đã hồi phục mới xuất viện, Từ Ngôn Mặc sợ cô vì chuyện này không vui nên mang cô đi đến thành phố K nơi có bãi biển nổi tiếng nhất để nghĩ dưỡng.
Anh mua một căn hộ quay mặt ra biển để hai người ngày ngày buổi sáng ngắm mặt trời mọc, buổi chiều ngắm hoàng hôn hóng gió biển, cuộc sống dần trôi qua thích ý biết bao.
Mà lúc này Ái Linh đang nằm trên một chiếc ghế mây thoải mái thưởng thức tách hồng trà nóng hổi lật lật quyển sách trong tay đọc say sưa.
Trong phòng bếp Từ Ngôn Mặc bận bịu tay chân chuẩn bị cơm trưa mùi thơm nức mũi bay khắp nơi, nhưng Ái Linh đang thản nhiên đọc sách lại che miệng lật đật vào nhà vệ sinh nôn mửa một hồi.
Từ Ngôn Mặc nghe được động tĩnh vội vàng buông việc trong tay, chạy vào xem cô thế nào.
" Linh Linh em sao thế, chỗ nào không thoải mái ư "
Ái Linh cơ hồ nôn cả mật xanh miệng lưỡi đắng chát cô vươn tay vốc một ngụm nước lạnh súc miệng rồi mới ngẩng đầu lên nhìn anh.
" Em không biết chỉ là mùi thức ăn hôm nay cứ khó ngửi sao ấy "
Từ Ngôn Mặc thấy cô nôn đến mặt mày tái xanh anh đi đến đỡ cô ra ngoài rồi lại đi rót một cốc nước ấm qua cho cô, Ái Linh nhận lấy nước uống vài ngụm lúc này mới thấy đỡ hơn.
" Đã đỡ hơn không