Tông Dương lái xe, một làn gió trong lành thổi qua cửa sổ, người cũng giống như cuốn theo làn gió.
Nhan Hạc Kính đang mở bài《Amour》, ngồi ở ghế phụ, nhẹ nhàng ngân nga theo bài hát.Tông Dương phát hiện Nhan Hạc Kính hát rất êm tai, tiếng Quảng Đông nghe cũng rất chuẩn, cậu cảm thấy hơi hứng thú: "Anh còn biết cả tiếng Quảng Đông?".Nhan Hạc Kính uống hơi nhiều rượu, cảm xúc giống hơi nước bốc hơi, hốc mắt nóng lên.
Anh làm ra vẻ mà nói vài câu tiếng Quảng Đông sứt sẹo, rồi sau đó cười to: "Anh không biết nói, chỉ biết mấy bài hát Quảng Đông thôi."Tông Dương bị chọc cười bởi vì mấy câu tiếng Quảng Đông sứt sẹo của Nhan Hạc Kính, lộ ra hàm răng trắng tinh.Không thể kiểm soát được tình huống, Nhan Hạc Kính bèn duỗi tay khẽ chạm Tông Dương mặt, cảm thấy cậu cười rộ lên giống như một học sinh trung học ngây thơ.Tông Dương không cười nữa, dán mặt.
vào lòng bàn tay Nhan Hạc, rồi lại nghiêng đầu nhìn anh lúc dừng đèn đỏ, nhưng không có phản ứng gì, sau đó Nhan Hạc Kính rút tay về."Nghe《Amour》bao giờ chưa? Tuổi trẻ như các cậu chắc đều không nghe Trương Học Hữu phải không?"Tông Dương nhíu mày, giữa lông mày hiện lên hai rãnh nhìn tựa như dòng sông.Cậu giống như có chút không vui mà nói: "Sao lúc nào cũng phải nhắc đến tuổi tác, anh cảm thấy mình già lắm rồi hả?"Nhan Hạc Kính suy nghĩ trong chốc lát, trả lời: "Thay vì nói "già", chi bằng nói rằng anh đã đến tuổi "tự mình nhận thức"."Có ý gì?"Nhan Hạc Kính suy nghĩ tìm từ, nhẹ nhàng mà nói: "Lúc anh 25 tuổi rất liều lĩnh, cái gì cũng muốn, cái gì cũng nghĩ mình có thể làm được.
Thành công, tình yêu, địa vị, lúc đó anh cảm thấy chúng là đều là những điều trọng yếu, bức thiết trong cuộc sống của mình.
Nhưng hiện tại đã khác rồi, anh hiểu ra rằng có một số thứ không thể nào cùng đạt được, vậy nên chỉ có thể buông tay""Hơn nữa 6 năm trước, anh chỉ ngủ với người anh yêu, và đối với anh tình dục là một điều thực trang trọng, thật đặc biệt.
Nhưng rốt cuộc liệu ai có thể đánh giá được giá trị của tình dục? Mỗi người đều có quan điểm khác nhau về vấn đề này, liệu cậu có thể nói rằng một người có quan điểm bất đồng là sai lầm hay sao?"Nhan Hạc Kính nói rất nhiều, có lúc nhanh có lúc đứt quãng, Tông Dương yên lặng lắng nghe, thời gian dường như bị kéo dài ra.Đi ngang qua trước một tòa nhà cao tầng sáng sủa, Tông Dương nhìn thấy mí mắt của Nhan Hạc Kính ửng đỏ như say rượu, anh tưởng tượng mạch máu trên mí mắt của Nhan Hạc Kính giống như những vết nứt trên mặt đất.Tông Dương nắm chặt tay lái, hơi nóng từ hai bên tai cậu phả ra sau.
Nhan Hạc Kính lại nói: "Anh cũng muốn hưởng lạc sự phóng túng, sự ham mê ở độ tuổi mà anh vẫn còn có thể, vì vậy anh nghĩ, tại sao người khác có thể mà anh lại không thể?"Tông Dương một tay nắm lấy tay lái, hơi nheo mắt, thoáng nhìn qua Nhan Hạc Kính, lơ đễnh hỏi: "Hiện tại anh 31 tuổi, vậy giờ anh muốn làm gì?""Hiện tại?" Nhan Hạc Kính hơi nâng khóe mắt, đôi mắt thanh mảnh, ánh nhìn giống như mực đen bắn trên không trung, và tựa như nó sẽ rơi đến mặt của Tông Dương."Hiện giờ điều muốn làm nhất là đưa cậu về nhà".Thời khắc này đối với Nhan Hạc Kính mà nói, anh dường như không thể nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, mất đi người nhà, chia tay bạn trai, mối quan tâm của anh đến những điều đó ngay lúc này dường như ngày càng giảm xuống.Có thể mang một người thanh niên nhỏ hơn anh sáu tuổi, vừa xinh đẹp vừa an tĩnh về nhà, là điều duy nhất mà Nhan Hạc Kính cảm thấy vui sướng lúc này, cũng là điều chiếm trọn mọi sự nhiệt tình của anh đêm nay.Lúc Tông Dương ôm lấy hai chân của Nhan Hạc Kính lên lầu, trọng tâm Nhan Hạc Kính không ổn định, bởi vì Tông Dương không có mặc áo, nên anh liền hăng hái mà nắm lấy mái tóc dài của Tông Dương, anh dùng lực quá mạnh, nên Tông Dương hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp đột ngột hiện lên làm Nhan Hạc Kính không kịp nắm bắt.Anh đột nhiên hỏi: "A Dương, vậy bây giờ cậu muốn cái gì?"Môi Tông Dương cách Nhan Hạc Kính rất gần, dường như lúc nào cũng có thể hôn anh, cuối cùng cậu vùi đầu vào xương quai xanh của Nhan Hạc Kính, day day môi, mang theo hơi thở tựa như có thể đốt cháy làn da, nói: "Tiền."Cậu còn nói thêm mấy câu, nhưng bị tiếng hít thở trong không khí át đi, Nhan Hạc Kính không nghe rõ.Nhan Hạc Kính không biết nên khóc hay cười, không ngờ rằng Tông Dương có thể nói thẳng ra như vậy.Đến lúc nước ấm dội xuống, Nhan Hạc Kính nhìn thấy đôi chân của mình run rẩy trong làn hơi nước trắng như sương mù, anh đỡ vách tường, gian nan mà tắm rửa xong.Ra khỏi của phòng tắm, Nhan Hạc Kính nghe được tiếng Tông Dương ở dưới lầu, độ ấm điều không cao không thấp, vừa đủ ấm, Nhan Hạc Kính thoải mái đứng ở lối vào cầu thang trên tầng hai hút thuốc, đồng thời thưởng thức cảnh Tông Dương đang mặc quần áo.Quần áo của Tông Dương đã bị dày vò đến nhàu nhĩ, Nhan Hạc Kính cầm quần áo của mình đưa cho Tông Dương, kích cỡ rất vừa vặn.Trên chiếc sofa bằng da toàn vết lõm mà hai người để lại, quyển sách Nhan Hạc Kính đang đọc giữa chừng nằm dưới đất, máy tính trên bàn còn đang mở.
Động tác mặc quần áo của Tông Dương rất nhanh chóng, sau đó ngẩng đầu lên, nói với Nhan Hạc Kính: "Anh cho tôi mượn máy sấy dùng một lát."Nhan Hạc Kính xuống lầu đưa máy sấy cho Tông Dương, đầu anh vẫn còn ướt, Tông Dương có thể ngửi được mùi hương của dầu gội, là mùi gừng, có chút cay cay, rất đặc biệt.Đèn dưới đất kế sofa được bật lên, Tông Dương ngồi ở trên sô pha sấy tóc, Nhan Hạc Kính ở bên cạnh hút thuốc, áo tắm dài hơi mở ra, lộ ra một đoạn chân dài.Một vài bọt nước nhỏ rơi trên người Nhan Hạc Kính, anh ngồi nghiêm túc lại, đưa ra lời đề nghị với Tông Dương: "Cậu có muốn ở lại một đêm không? Nhà anh có phòng trống"."Không được," Tông Dương lắc đầu, lại cảm thấy mình từ chối hơi nhanh quá, liền bổ sung thêm, "Vậy thì làm phiền anh quá."Nhan Hạc Kính đứng lên, nói: "Không phiền"Tông Dương nhìn chằm chằm vào mắt Nhan Hạc Kính, lại thấy được sự tỉnh táo của Nhan Hạc Kính, cậu nhớ rằng Nhan Hạc Kính năm nay 25 tuổi, trước nay anh chỉ ngủ cùng với người anh yêu.Nếu hiện tại Nhan Hạc Kính 25 tuổi.Tông Dương không có nghĩ nhiều, di động của cậu reo lên.
Nhan Hạc Kính nhìn thấy thái độ của Tông Dương trở nên rất nghiêm túc, nói vài câu giống như là đang uy hiếp, từ đầu đến cuối cậu đều cúi đầu, cuối cùng cúp điện thoại, vội vàng cầm lấy áo khoác."Có chuyện gì vậy?" Nhan Hạc Kính dụi điếu thuốc, hỏi.Tông Dương cắn môi, lộ ra vẻ hơi bối rối.Nhan Hạc Kính cảm thấy có chỗ nào không ổn, tiếp tục hỏi: "Có việc gì vậy? A Dương.""Tôi có thể mượn xe của anh được không?""Không được, cậu phải nói cho anh nghe là đã xảy ra chuyện gì mới được."Tông Dương lộ ra vẻ mặt rất nóng nảy, nói: "Tôi không biết phải nói như thể nào nữa."Nhan Hạc Kính cảm thấy không yên tâm, bởi vì lần đầu tiên mà Tông Dương tỏ ra hoảng loạn đến vậy."Anh đi với cậu."Tông Dương không có đồng ý ngay lập tức, tựa như rất khó khăn để đưa ra quyết định, vì thế Nhan Hạc Kính lại nói: "Anh không phải là tò mò chuyện của cậu, anh chỉ lo lắng đến an toàn của cậu, nếu cậu gặp nguy hiểm trong tầm mắt của anh, anh có thể kịp thời mà gọi cảnh sát.
Anh sẽ không hỏi bất cứ điều gì trừ khi cậu sẵn sàng để chia sẻ với anh"Anh lên lầu thay quần áo, dặn dò Tông Dương nhất định phải chờ anh.Vì ban đêm nên đường ít xe cộ, nhưng vì Tông Dương nhấn ga càng lúc càng mạnh, Nhan Hạc Kính không biết đã ngã trước ngã sau bao nhiêu lần, anh nắm chắc tay vịn trên nóc xe, nhắc nhở Tông Dương lái xe chậm lại một chút.Tông Dương giống như hơi giảm tốc độ đi một chút, nhưng vẻ mặt vẫn còn hoảng loạn như cũ, Nhan Hạc Kính hối hận đêm nay anh đã uống rượu, nếu không anh nhất định sẽ không cho Tông Dương lái xe.Con đường ngày