Mặt trời mọc rồi cũng không hay biết, quanh quẩn trong mũi là mùi hương nhàn nhạt dịu nhẹ của trận mưa sớm mai.
Lâm Dật Nhân chậm rãi mở mắt, nhìn ánh mặt trời từng chùm từng chùm chiếu lên giường, Quy Lan đứng bên giường, cố sức vòng tay ra sau lưng cài áo ngực, thân thể trắng nõn như sứ được tắm dưới ánh dương bình minh yếu ớt, như một bức tượng khảm trên vách tường trắng tinh.
Tấm lưng trần sáng bóng nhàn nhạt, cánh tay che ngang, đường nét như ẩn như hiện phập phồng, như làm nổi lên ánh sáng trắng muốt của quang ngọc bích.
Lâm Dật Nhân thu tầm mắt lại, bình tĩnh chợp mắt, ánh mặt trời ấm dần, thân thể và sofa bằng da dán sát vào nhau tụ rất nhiều nhiệt.
Mùa hè qua lâu rồi, trong không khí không hiểu sao lại có tiếng côn trùng kêu to, trêu chọc làm nhiều người chán ghét.
Lâm Dật Nhân có thể nghe được từng tiếng bước chân thận trọng của Quy Lan, rón rén đẩy cửa phòng tắm ra.
Trở ra, ah, mười lăm phút.
Lâm Dật Nhân tinh tường nhớ kỹ lần đầu gặp Quy Lan, cô ở trong phòng tắm...!cỡ chừng...!Hai tiếng? Chỉ là khi đó Lâm Dật Nhân không có lòng dạ để ý thôi.
Quy Lan đang ngồi xổm xuống mang giày, đột nhiên nghe được một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng: "Cô đi đâu?"
Lâm Dật Nhân lấy tay bám lấy sô pha chậm rãi ngồi thẳng, tùy ý dùng tay để che ánh sáng vào mắt, ánh rạng đông nhuộm màu mắt của cô thành màu hổ phách, ánh mắt chính là trầm ổn mà thư thái.
"Trường học em tôi có chút việc, thầy giáo gọi nhanh tới gặp một chuyến."
"Rất gấp?"
Quy Lan đưa mắt nhìn đồng hồ, trong mắt có vẻ buồn bả, gật đầu: "Ừ, giọng điệu rất gấp, trong điện thoại không nói rõ ràng, nên tôi phải lập tức đi coi thử."
"Ah, vậy đi đi!"
Quy Lan hơi khựng lại, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Oh." lập tức gấp rút xoay người phất tay kéo cửa ra "keng két" một tiếng, không có tiếng vang.
Ánh mặt trời rọi thẳng, trên trời xanh mây cuộn mây tan, lãnh đạm và ôn hòa tựa như vĩnh viễn không thay đổi, lắng đọng ở nơi kia, chăm chú lại cố chấp.
Đầu ngón tay Lâm Dật Nhân gõ gõ bệ cửa sổ, nếu như mây có thể nói, cô muốn hỏi xem chúng nó có không lý trí hay không, có rung động một khắc nào hay không.
Nhà cao tầng xây thành tường vây, tiếng xe trên lối đi bộ là nhịp điệu của thành phố, thúc giục bước chân mỗi người.
Thời gian không được phép người nhàn nhàn rỗi rỗi, Lâm Dật Nhân hiếm khi muốn phơi nắng nằm lại trên giường, dì Phùng mang thùng nước cùng cây lau nhà tới phòng gõ cửa.
Dì Phùng là người Lâm Dật Nhân thuê tới, chuyên quét dọn phòng của cô, Lâm Dật Nhân mở rộng cửa, nghiêng người để cho bà vào, ăn ý tựa như một câu nói cũng không cần nói.
Lâm Dật Nhân đổ chút nước lọc vào ly, đúng phân nửa nước lạnh phân nửa nước nóng, đưa mắt nhìn dì Phùng thu dọn giường đệm, nhẹ giọng nói: "Ngày hôm nay không cần đổi đâu."
Dì Phùng quay đầu nhìn cô một cái, im lặng buông xuống ra giường đang chuẩn bị thay để mang đi giặt.
Là gần như câm.
Lâm Dật Nhân nhìn bà, cũng giống như mình ít lời, trầm mặc.
Lâm Dật Nhân mặc một cái áo sơ mi màu nâu nhạt dài tay, quần jean màu lam nhạt, Vương Nam ở trên xe đợi cô.
Bầu trời xanh thẳm, xe màu bạc lóe sáng, bước chân của cô đâu vào đấy, dường như mỗi một bước thời gian và tốc độ đều đồng bộ, không sai nhịp.
"Ngày hôm qua em ấy có nói gì đặc biệt sao?" Lâm Dật Nhân nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi hỏi.
"Căn cứ vào hình ảnh thăm tù ghi được, hẳn là không có, vẫn có chút bảo hắn ngồi tù cho tốt, với báo bình an."
Xe chậm rãi lái vào đường cái ở ngoại ô, trên đường khó gặp được người, ngoại trừ tiếng gió quét qua, phong cảnh trên đường đều yên tĩnh.
Lâm Dật Nhân không thường xuyên tới nơi này, đây là nhà lao, rất nhiều người là do cô tống vào.
Nhà lầu nghiêm trang rất nhanh xuất hiện ở trước mắt, có cao có thấp, lộn xộn không đồng nhất, tường ngoài vừa mới tu sửa, ở góc khuất còn một ít vết tích ăn mòn vàng đen.
Xe đậu ngay khít chỗ đỗ xe, Lâm Dật Nhân nhắm hai mắt cảm thụ xe đang lùi dần, trước mắt đã hiện ra khuôn mặt của người kia, người mà cô muốn gặp.
Đã sắp không nhớ rõ, chỉ nhớ lỗ mũi có điểm giống Triệu Trăn, thật cao, Lâm Dật Nhân lúc đó hình dung như vầy: Nhìn ngang như ngọn núi Lĩnh Sơn, giữa chân mày có rãnh nhỏ, khóe mắt ôn hòa lại không giống Triệu Trăn.
Nhưng những thứ này đều phải đi kèm với một định ngữ -- "Trước đây".
Nhớ kỹ nhất là còng tay trên tay hắn, vòng qua hai cổ tay hắn, hắn quay đầu, liếc mắt nhìn Lâm Dật Nhân, Lâm Dật Nhân im lặng nhìn hắn.
Ngày đó Lâm Dật Nhân đứng chôn chân thật lâu, gió lộng rất nhiều lá cây rơi xuống, cọ xát với mặt đất phát ra tiếng xào xạc ở trong trí nhớ mờ nhạt thành một mảnh.
"Chỉ có ba mươi phút.
" Cảnh viên nói.
Lâm Dật Nhân gật gật đầu.
Triệu Khải chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu mà trừng mắt Lâm Dật Nhân.
Đầu húi cua, trên da đầu có vài vết thương màu đỏ.
Quần áo coi như sạch sẽ.
Thân thể nhìn khỏe mạnh hơn trước đây.
Không xấu, Lâm Dật Nhân nghĩ, đột nhiên bị ý nghĩ của bản thân khiến mình buồn cười.
Đối với bên ngoài, người hắn đã tê liệt.
Triệu Khải từ chỗ ngồi vụt đứng lên, một tay chống trên bàn, một tay nắm lại như chuẩn bị lấy sức vung đòn.
"Trong lúc anh ở tù, tôi nghe nói biểu hiện của anh không tệ, có thể sẽ nhanh được phê duyệt giảm hình thôi?" Lâm Dật Nhân lãnh đạm nói.
Triệu Khải nắm quyền ghìm xuống, cắn răng, toàn thân tức giận run rẩy.
"Làm gì vậy!" Một ngục cảnh xông lên ấn Triệu Khải về chỗ.
"Đùa giỡn vài câu thôi, xin lỗi." Lâm Dật Nhân ánh mắt thoáng dò xét phòng trong tù.
"Ở một người một phòng?"
Triệu Khải hỏi lại: "Cô sắp xếp?"
Nếu như phạm nhân ở ngục giam gây sự phạm sai lần nữa, có khi sẽ bị phạt một mình ở biệt giam*.
Nhưng cách ở của Triệu Khải đương nhiên không như vậy, ở một người, mới có thể chiếu cố đặc biệt.
[trên phim thấy ai phạm sai nhiều