Hách tỷ là người mồm miệng kêu to nhưng chẳng bao giờ dùng chuyện quan trọng để đùa giỡn.
Quy Lan không nói hai lời, vội vội vàng vàng chạy đi.
Sau khi chạy đến quán rượu nhìn nhìn, ném cục sắt kia phía sau cảm giác không hiểu sao mà tốt, tựa như làm thêm chuyện không chấp nhặt thì thấy thoải mái hơn.
Cô ấy đi rồi.
Tới nơi thay đồ, Hách tỷ đang đứng ở cửa nhìn xung quanh, không biết có phải son phấn đánh dày không, sắc mặt thoạt nhìn trầm trầm.
Quy Lan đi tới, Hách tỷ ném cho cô cái nhìn sắc lạnh, làm một màn khóc than, lại thở dài một hơi.
Trong phòng thay đồ vây quanh một vòng người, từng cái trầm mặc, như là muốn nói cái gì lại nói không nên lời, cuối cùng đều chỉ biết nhẹ nhàng thở một hơi.
Trong kẽ hở của bức tường người lộ ra một hai tiếng nức nở, nhẹ mảnh tựa như sợi tơ, quấn lấy từng tiếng thở dài.
Quy Lan đẩy người đi vào trong xem, không khỏi kinh ngạc hỏi một tiếng: "Tiểu Như? Ninh tỷ? Sao vậy?"
Người được gọi là Trữ tỷ ngẩng đầu lên, lặng im liếc mắt nhìn Quy Lan một cái.
Tiểu Như ghé vào vai cô nhỏ giọng khóc, nước mắt lấp lánh đọng trên mặt.
"Được rồi được rồi, không có chuyện gì." Ninh Ngọc ôm tiểu Như vào trong lòng, vỗ lưng cô dỗ dành: "Chuyện kiểu này không đáng chảy nước mắt."
"Chúng ta làm nghề này, có thể không gặp chút chuyện sao? Chuyện qua rồi coi như xong." Có người mạo muội lên tiếng.
Quy Lan có chút hiểu, có lẽ là đụng phải vị khách biến thái nào đó.
Ngoài việc nhảy với khách, phàm là làm ăn tiếp khách, ít nhiều cũng có chút nguy hiểm, tiếp khách ngoài càng nguy hiểm hơn.
Có lúc gặp phải khách có yêu cầu quá đáng cũng không dám nói gì, thuận theo chịu đựng, phối hợp điều khiển cảm giác theo ý người ta muốn, bị coi thường bị tát lên mặt.
Một phòng toàn người cúi đầu trầm mặc, sắc mặt đều khó coi giống như bị một cái tát, cũng là bi ai trong lòng mình, càng không biết làm sao để an ủi.
Tiểu Như chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ liếc nhìn Quy Lan một cái, lại vùi mặt vào cổ Ninh Ngọc, nước mắt đọng lại hõm vai của Ninh Ngọc trong suốt.
Con mắt đã khóc sưng đỏ không dễ tả, nhưng trên gương mặt trắng nõn có chỗ càng đỏ rõ ràng do bị thương mà sưng lên.
Thấy vết thương đó bên mặt của Tiểu Như, Quy Lan trong lòng bỗng nhiên như có cái gì thiêu đốt.
Vừa muốn nói, Hách tỷ lôi kéo cô ra cửa: "Ra ngoài chị nói với em."
Cũng tốt, nếu thật là ký ức gì...!không tốt, cũng tránh nói lại một lần trước mặt Tiểu Như.
Quy Lan thở chậm, lại dấy lên một cỗ tức giận, bóp nhăn túi trong tay, quát: "Nói đi, xảy ra chuyện gì?"
"Đừng có nóng, đừng có nóng." Hách tỷ vỗ vỗ ngực Quy Lan trấn an cô, "Tiểu Như đi tiếp khách, người khách muốn quay phim.
A, đúng rồi, chính là tên họ Lý, gọi là Lý Hán."
Quy Lan nghĩ một hồi, không nhớ rõ có người như vậy.
Hách tỷ nói bổ sung: "Chính là hôm em đi tiếp Lâm Dật Nhân, hắn lần đầu tiên gọi điện thoại tới kêu người."
Quy Lan trợn mắt nhìn Hác tỷ một cái, hỏi::Vậy chuyện gì xảy ra làm bị thương mặt tiểu Như?"
"Lần đầu tiên cũng là Tiểu Như tiếp hắn, cũng không xảy ra bất trắc gì.
Ai biết lần này, hắn muốn quay phim, Tiểu Như không chịu, hắn liền..." Hách tỷ càng nói càng chật vật, lông mày nhíu chặt làm dáng vẻ đau lòng.
"Nếu đã không chịu, hắn liền động tay, đúng không?" Quy Lan tròng mắt hơi híp, lửa giận đã đốt đến ngực, trái lại khẽ khẽ cười, "Loại rác rưởi nào dám đánh phụ nữ?"
"Ha ha" Đôi môi đỏ tươi của Quy Lan cố gắng văng ra từng chữ, trực tiếp nhìn thẳng Hách tỷ: "Cũng đừng nói với chuyện cứ vậy là xong nha.
Hách tỷ, người dưới trướng bị ức hiếp, chị cứ cho qua như vậy nhé?"
"Cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm nha (Hữu kinh vô hiểm 有惊无险: Chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm), đừng lo lắng đừng lo lắng." Hách tỷ run run một cái, vội vã nói lời an ủi.
"Cuối cùng bị tôi đoạt lại." Ninh Ngọc hướng Hách tỷ và Quy Lan đi tới, kéo tay áo, trên mặt mang một chút oán hận, "Tôi đúng lúc ra ngoài tiếp khách, lúc đi ngang qua nghe tiếng ồn ào bên trong, có tiếng của Tiểu Như, cửa không khóa, tôi chạy vào lôi người trốn đi."
Hách tỷ gật đầu như trống lắc, ôm ngực tình cảm dạt dào mà ca ngợi: "Tiểu Ngọc nhi, em đúng là đại anh hùng của chúng ta."
"Tiểu Như sợ hãi." Ninh Ngọc nói.
"Ừ.
Các người cố gắng khuyên nhủ em ấy." Hách tỷ hoàn toàn đồng ý.
"Tôi muốn rời đi."
"Sao?"
"Mang theo Tiểu Như đi.
Chúng tôi không làm nữa." Ninh Ngọc nhẹ nhàng mà nói.
Hách tỷ sắc mặt cứng lại.
Quy Lan chỉ là sửng sốt cũng tốt, sau đó dần dần cong lên nụ cười thanh thoát: "Làm vậy cũng tốt.
Muốn đổi nghề gì?"
Ninh Ngọc vén sợi tóc lên sau tai, nhún nhún vai nhẹ nhàng nói: "Tùy ý.
Tôi cũng không tin tôi không tìm được một công việc đàng hoàng nuôi gia đình sống qua ngày."
"Nuôi gia đình...!Sống qua ngày..." Quy Lan lẩm bẩm từ này mấy lần, trong đầu hiện lên bộ dạng Tiểu Như vùi trong lòng Ninh Ngọc khóc, ý vị thâm trường cười rộ lên.
Thật có lỗi thật có lỗi, trước đây sẽ không có loại phản xạ này, đều do tên khốn Lâm Dật Nhân kia.
Quy Lan theo bản năng cầm tay Ninh Ngọc, tiến đến bên tai cô nhẹ nói câu: "Tôi ủng hộ cô."
"Nghĩ kỹ?" Hách tỷ lạnh buốt toát ra một câu.
Ninh Ngọc chắc chắn gật gật đầu: "Quyết định rồi.
Không có gì phải suy ngẫm nữa, tôi làm việc này lâu vậy rồi, đã nghĩ tới cuộc sống chân chính.
Còn Tiểu Như, em ấy không thể rời bỏ tôi."
"Còn có một tia nhẫn nại cùng cốt khí, tôi muốn giữ lại cho ngày tháng sau này." Cô nói.
Sau khi Ninh Ngọc đi, Quy Lan lặp lại nhiều lần những lời này.
Không biết thế nào, liền nhớ lại chuyện vay tiền Lâm Dật Nhân mà bất an và bứt rứt, trên mặt lần nữa bắt đầu quẫn bách rồi nóng lên.
Mặt trời cay cay, trong lòng cùng toàn thân đều từng đợt mềm yếu.
Cảm giác này giống như toàn thân bị lời chú quấn lấy buộc chặt.
Quy Lan cảm giác được dưới ánh mặt trời không có nơi nào dành cho mình.
Trong lúc xuất thần, trên vai thình lình bị đánh một cái nặng nề, Quy Lan sực tỉnh đầu tiên khóe mắt liếc nhìn Hách tỷ, Hách tỷ cũng trừng đôi mắt vẽ đậm, vẻ mặt ngưng trọng nhìn cô.
Quy Lan hảo tâm nhắc nhở: "Hách tỷ chị nên dưỡng nhan tốt hơn."
"Còn cần em nói!" Hách tỷ tuy một bộ ưu sầu bao phủ khuôn mặt, nhưng thanh âm vẫn tràn đầy mười phần.
"Tiểu mỹ nhân có đẹp hơn nữa thì theo thời gian nếp nhăn vẫn sẽ xuất hiện