Mắt đau đến mức không mở ra được, Quy Lan ngồi trên salon, lấy tay nâng một bên mí mắt lên mới thấy chút ánh sáng nhè nhẹ.
Trời đã sáng, một ngày mới đã đến, thật tuyệt vời.
Quy Lan có cảm giác như mình mới vừa thất tình.
Giây trước còn xác định tình cảm của mình, giây sau tất cả đều hóa thành tro bụi.
Bất quá chỉ là thất tình thôi mà.
Mà cũng không tính là thất tình nhỉ.
Chỉ là rung động thôi.
Mình đã biết trước trong lòng Lâm Dật Nhân đã có người khác.
Quy Lan tự an ủi hồi lâu, hít sâu một hơi, rồi lấy điện thoại di động xóa số Lâm Dật Nhân.
Sau đó, lại ngã vật xuống salon, nằm yên lặng không chớp mắt.
Cái tên Lâm Dật Nhân trong điện thoại thì xóa trong tích tắc, cái mặt Lâm Dật Nhân trong đầu thì xóa mãi không đi, thật đáng ghét.
Chuông điện thoại di động reo, Quy Lan bắt máy, mệt mỏi hỏi: "Ai đó?"
"..." Người nọ im lặng một hồi rồi nói: "Tôi."
Quy Lan trầm mặc, cái âm thanh kia lại kéo về một loạt hình ảnh.
Cô nín thở lắng nghe người bên kia điện thoại nói, tâm trạng lại bắt đầu rối bời.
Đợi một lúc mà bên kia vẫn im lặng, Quy Lan thất vọng, mắt lại bắt đầu đau: "Không có chuyện gì sao? Vậy tôi cúp máy đây."
"Có" tiếng của Lâm Dật Nhân trở nên ấp úng, giống như không thể mở miệng được: "Tôi định đi đến thành phố B.
Trước khi đi, tôi muốn dẫn cô đi gặp một người, anh ta là người có chức vị, tôi sẽ làm mai anh ta cho cô."
Quy Lan cảm thấy đau nhói trong lòng: "Cám ơn.
Không cần cô phải lo".
Nói xong cô liền cúp máy.
Nghĩ lại thì cảm thấy hơi hối hận.
Lâm Dật Nhân luôn là người như vậy.
Tự nhiên tốt với người ta, tự nhiên quan tâm người ta, tựa như gieo hạt mầm rồi chăm chút cho nó, nhưng tất cả đều biểu hiện như là kẻ vô tâm.
Tình xưa đã không dứt được, còn hết lần này đến lần khác còn trêu chọc mình, thật là một tên cặn bã mà.
Quy Lan không muốn nằm nữa, cô đi thay quần áo và trang điểm đôi chút, đeo đôi kính mát bản to để che đi cặp mắt sưng húp rồi bước chân ra cửa.
...
Trong cổ họng chợt đau và có mùi tanh, giống như đang ngậm một họng máu.
Rõ ràng là nói thì ít mà giống như nói nhiều đến nỗi cổ họng như mài ra máu.
Lời muốn nói thì rất nhiều, nhưng không biết diễn tả làm sao, chực nói ra đến miệng thì lại nuốt trở lại xuống bụng.
Lâm Dật Nhân thất thần nhìn chiếc điện thoại đã cúp hồi lâu.
Cô vốn không thích một Quy Lan hời hợt, nhưng những thời điểm ở bên Quy Lan thì cô lại trở nên luôn hòa hợp, sôi nổi.
Điều này làm cho Dật Nhân cảm thấy không hợp với thói quen an tĩnh của bản thân.
Đối với Triệu Trăn là sự ràng buộc, nhưng đối với Quy Lan lại là sự tham luyến khiến cho cô không thể nhận thức được bản thân.
Nếu như không có nụ hôn đêm qua, Dật Nhân vẫn có thể tự lừa đối bản thân, cũng không đến nổi xấu hổ khi đối diện Quy Lan, bây giờ muốn quan tâm cũng phải vòng vo.
Nụ cười của Quy Lan mông lung trước mắt Lâm Dật Nhân, có lẽ điều này chỉ là giấc mộng đẹp khiến người ta lưu luyến.
Có lẽ tất cả chỉ là rung động mà thôi, sau khi tỉnh lại thì con đường phía trước còn rất quanh co.
Lâm Dật Nhân day day hai mắt rồi cầm điện thoại gửi một ghi âm.
...
Âm thanh sè sè của băng ghi âm làm người nghe thật sự mệt mỏi, người đến thăm tù một lời cũng không nói, nếu không phải thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ho nhẹ ngày càng khó chịu của Triệu Khải thì có lẽ sẽ khiến người ta nghi ngờ thiết bị đã bị hỏng.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Triệu Khải là người mất kiên nhẫn trước, hỏi: "Ông là ai?"
Người đàn ông không đáp.
Gần nửa giờ thăm tù đã trôi qua trong sự yên lặng đến đáng sợ.
"Gần đây, Lâm Dật Nhân đã yêu cầu lật lại vụ án của anh.
Anh biết chưa?" Năm phút cuối cùng, người đàn ông lạnh lùng lên tiếng.
"Cô ta yêu cầu lật lại vụ án của tôi?" Triệu Khải kinh ngạc.
"Nhìn cậu, có lẽ vẫn không hiểu được vì sao lần trước Lâm Dật Nhân lại làm như vậy?" Người đàn ông cười khinh miệt.
Ông ta hiển nhiên là người của Chu gia, chuyến đi thành phố B này quả nhiên không sai.
(Dật Nhân nghĩ)
Người đàn ông nhẹ nhàng nhắc đến chuyện cha mẹ của Triệu Khải.
Âm thanh đẩy ghế thô bạo vang lên, Triệu Khải phẫn nộ hét: "Các người rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn hại tôi?"
"Xì, chuyện này sao..." Người đàn ông chép miệng: "Câu hỏi thứ nhất, cậu không xứng đáng để biết.
Câu hỏi thứ hai, tôi không biết.
Nhưng mà có vài lời tôi phải truyền đạt cho cậu".
"Nói đi".
"Cậu còn nhớ việc cậu từng làm ở trong một trường học ở thành phố B sao?" Người đàn ông nói nhanh, giọng nhẹ nhàng: "Nhiệm vụ của tôi đã kết thúc.
Cậu biết phải làm sao rồi đó.
Tốt nhất nên giả ngu đi".
Giữa âm thanh sè sè của băng ghi âm, Lâm Dật Nhân nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của Triệu Khải, tiếp theo là tiếng nấc nghẹn trong cổ họng.
Trong vòng nửa phút, Triệu Khải bị đưa đi.
Trường học? Lâm dật Nhân suy nghĩ, đã từng nghe Triệu Trăn nói, Triệu Khải từng là giáo viên tiểu học ở thành phố B trong khoảng ba năm.
Không rõ có ít nhiều mối quan hệ.
Lâm Dật nhân còn chưa nghĩ ra điều gì thì đã nghe tiếng của Triệu Trăn đi vào, khiến cho suy nghĩ của Lâm Dật Nhân bị cắt ngang, cô nhanh chóng bấm nút tạm dừng.
Chiếc xe lao vun vút trên đường cao tốc, cuối cùng cũng rời thành phố, ánh nắng vàng ươm trải trên mặt đường nhựa, Lâm Dật Nhân bừng tỉnh khi thấy một cây tường vi đẹp như trong mộng, cô như đang đi từ giấc mơ này đến giấc mơ khác.
Những giấc mơ này không ngừng lôi kéo, xâu xé thân thể cô.
Lâm Dật Nhân cảm thấy nhức đầu, vì trên xa lộ nên không thể dừng xe mà chỉ có thể giảm dần tốc độ.
Triệu Trăn thì cũng không khác bình thường, ngồi kể chuyện gia đình, rồi nói với Triệu Khải biết cha mẹ ở nhà nhớ nhung cậu ta như thế nào.
Triệu Khải có vẻ bồn chồn, nhưng khi nghe được chuyện cha mẹ thì anh ta trở nên kích động: "Anh không phải là một người con tốt".
"Thế nào? Ba mẹ và em rất tự hào về anh mà, hàng xóm ai cũng biết anh là một người tốt, nhiêt tình..." Triệu Trăn vội vàng an ủi: "Trước hết anh nhớ chấp hành tốt, em nhất định sẽ nghĩ cách chứng minh anh là người trong sạch."
"Tiểu Trăn, Em bảo Lâm Dật Nhân không cần phải lật lại vụ án được không?" Triệu Khải run rẩy cầu khẩn em gái.
"Lâm Dật Nhân lật lại vụ án của anh sao?" Triệu Trăn giật mình trong giây lát, rồi nói: "Anh yên tâm, công đạo có trong lòng người, một ngày nào đó chân tướng sẽ được phơi bày, anh không cần phải băn khoăn điều gì.
Đã có em."
Triệu Khải nóng nảy, nói như hét: "Em làm sao mà chống lại họ, coi như hãy vì ba mẹ, đừng lật lại vụ án được không?"
"Ba mẹ?" Triệu Trăn sợ đến run rẩy: "Ba mẹ nếu như biết chuyện này thì cũng nhất định vì anh mà đòi lật lại vụ án."
"Đây đây là bẫy được dàn dựng.
Bọn họ muốn trả thù ta." Triệu Khải kích động hét to, rồi im lặng gục xuống ghế, mắt nhắm nghiền, dáng vẻ hết sức thống khổ: "Là anh