Đúng rồi, nhớ ra rồi.
Quy Lan.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.
Lâm Dật Nhân không có thói quen thất hứa, khóa cửa phòng làm việc lại, trong đầu loạn thành một bầy kéo không ra, nhưng vẫn phải tự mình đi ứng phó với ồn ào.
Thật ra, Quy Lan nhìn khá thuận mắt, ngũ quan tinh xảo nhẵn nhụi, gương mặt xinh xắn giống như nét điêu khắc tinh xảo được phóng lớn ra, cảm thán thượng đế hết lòng tạc thành cũng không quá đáng.
Tuy trang điểm đậm, nhưng ánh mắt trong suốt, nhìn một lát liền thấy rõ sự tò mò, bực tức, quyến rũ, cũng công minh liêm khiết, không đa mưu túc trí, không có gì ẩn giấu trong lời nói, lòng không khúc khuyủ quanh co (九曲十八弯: cửu khúc thập bát loan).
Chỉ là miệng mồm quả thật ồn ào chút, tháng 9 này bị sự sôi nổi của cô ta hâm nóng tựa như trở lại ngày hè.
Khi mở cửa, tưởng rằng đập vào mắt là cơn giận đùng đùng của Quy Lan, ít ra là sáng sủa.
Nhưng chỉ thấy một mảng đen.
Mở đèn, Lâm Dật Nhân có chút kinh ngạc.
Quy Lan ngủ rất say.
Nghiêng người, tóc đen mượt xõa dài, một bên dây đeo trượt xuống bả vai, chân trắng tới lóa mắt gập lại tùy ý.
Toàn thân hoạt sắc sinh hương.
Ngực chầm chậm phập phồng, lông mi rũ xuống giống như vĩnh viễn gọi không tỉnh.
Cũng xác thực như vậy.
Lâm Dật Nhân đá vào tủ đầu giường, không tỉnh.
Lại tăng thêm khí lực đá vào chân giường, Quy Lan chuyển động người.
Lâm Dật Nhân nhanh mắt, lập tức phát hiện người Quy Lan đang đè một quyển sách, là "Tinh thần của luận pháp" mà cô đang coi, một nếp nhăn khắc sâu đậm trên mặt Monstequieu (nhà tư tưởng người Pháp).
Lâm Dật Nhân mặt trầm xuống, như che tầng âm u, ánh đèn sáng loáng cũng không đuổi đi được, cắn răng gặng từng chữ: "Dậy- ngay- cho- tôi."
Quy Lan ở trong mộng run lập cập, sống lưng phát rét, tỉnh lại.
Len lén nhìn đằng trước giống như xác nhận tình thế an toàn, sau đó mới dám thò đầu ra, tiếp đến mặt đầy bất mãn từ từ ngồi dậy: "Làm gì a."
Vừa nói xong liếc nhìn đồng hồ, lập tức nhảy dựng lên, ồn ào như kêu rào phát tiết: "Cái gì vậy, cô đến muộn quá! Khốn kiếp!"
Đối với cách xưng hô này, Lâm Dật Nhân không có bất kỳ biểu thụ gì, chỉ khoanh tay từ trên cao liếc nhìn cô: "Không phải đã nói không được đụng đồ trên bàn sao?"
Quy Lan vuốt tóc rối, tùy ý liếc mắt nhìn cuốn sách bên cạnh, chột dạ lại có lý chẳng sợ: "Trả lại cho cô không được sao.
Hẹp hòi."
"Không cần." Mặt đầy lạnh tanh ghét bỏ.
Quy Lan hận không thể ra một quyền đánh gương mặt xấu xa không thể xấu hơn kia, có cần trắng trợn không ngại ghét bỏ người vậy chứ?! Cô chưa kịp làm thành hành động, bỗng nhiên nghe giọng điệu bình đạm: "Hai ngày này không cần tới nữa."
Lời nhẹ chữ nhạt.
Giống như còn nhỏ nhặt không đáng kể hơn phủi bụi.
Đủ uyển chuyển.
Ít nhất Lâm Dật Nhân cho là vậy.
Lâm Dật Nhân cúi người xuống nhặt sách bên cạnh Quy Lan, lúc lướt qua bên người cô, thì đảo mắt thấy trên mặt cô ngạc nhiên và thất thố.
Lâm Dật Nhân có chút không hiểu.
Lâm Dật Nhân cảm thấy lời nói đã đủ để hiểu rõ, nhưng Quy Lan tựa như vẫn cứ đâm đầu vào họng súng hỏi một câu: "Tại sao?"
Cách giải thích tốt nhất là người đàn bà này nhất định ngực lớn không não.
Lâm Dật Nhân chỉ có một ý nghĩ đó, xoay mặt hướng khác.
Quy Lan nhìn thẳng chằm chằm vào Lâm Dật Nhân, không đâu quật cường lên, ưỡn ngực như một đấu sĩ.
Cũng may còn giữ được hai phần lòng trắc ẩn như vậy, Lâm Dật Nhân thuận miệng đáp hai chữ "Công tác", trên mặt dĩ nhiên là không biểu tình gì, tác phong trước sau như một.
"Tôi nhớ cô nói cô là người lang thang không nghề nghiệp." Quy Lan cười đến thảm đạm, vạch trần sự mâu thuẫn của cô, không thuận theo không bỏ qua, thật giống như càng muốn đụng vào nam tường (不撞南墙不回头 – không đụng vào nam tường, không quay đầu: ý chỉ những người cố chấp không nghe, bất đồng ý kiến), bức ra một ít lời.
Đáng ghét, từ đầu tới đuôi đều ở đây qua loa lấy lệ, đều là ghét bỏ.
Nếu không gặp lại nữa, bực tức muốn trở về.
Nhưng Lâm Dật Nhân mặt tường này không dễ đụng như vậy, cô hời hợt gật đầu: "Ừ, đúng."
Mắt thấy Lâm Dật Nhân dưới sự truy hỏi của, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, Quy Lan khó chịu.
Tựa như giận dỗi môi mím một cái, học mánh khóe thường dùng của Lâm Dật Nhân —— yên lặng.
"Cô nghỉ ngơi, tôi đi đây."
Quy Lan hung hăng trừng nàng, hung hãn, giận đến hận không thể xông lên bóp cổ cô ta được: "Cô sẽ gọi cho tôi một tiếng chứ?"
Không trả lời.
Quy Lan ngồi ở mép giường, nhìn Lâm Dật Nhân đi thẳng ra ngoài.
Sau ngã thẳng trên giường mềm mại như muốn lọt thỏm xuống, dùng gối che mặt, há mồm thở dốc.
Quá buồn bực, quá buồn bực.
Nguyên tưởng rằng cuộc họp hàng tuần lưỡi đao bóng kiếm, chỉ mở trong mười phút.
Tất cả mọi người nín thở im lặng, chờ Lâm Dật Nhân mở miệng nói ra câu nói đầu tiên.
Chợt có người lật giấy, thanh âm bé nhỏ hơi đau tim.
Sau mười phút, câu nói đầu tiên của Lâm Dật Nhân là kéo dài thời kỳ khảo sát thực tập của Lưu Minh, nếu như không muốn có thể trực tiếp đi không cần chào từ giã.
Câu nói thứ hai là để Mễ Bạch viết phần kiểm điểm.
Câu thứ ba là có chuyện báo lên, không chuyện tan họp.
Tuyệt đối không phải phong cách xử lý của Lâm Dật Nhân.
Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau, nhưng không dám lên tiếng.
Lâm Dật Nhân không phải người nóng tính, lời này cũng không phải khen cô dễ tính, mà là bất kể tốt xấu, chỉ cần không ảnh hưởng vụ án, cô bình thường đều là gật gật đầu, trên mặt nhàn nhạt, giống như người khác như thế nào cũng không quan trọng, chỉ có chuyện của mình là đáng giá phiền lòng.
Đây là giới hạn lúc tâm tình cô tốt và không tốt không xấu.
Chỉ có Tư Hiểu vui vẻ.
Giải tán cuộc họp, Lâm Dật Nhân vội vã bước nhanh, một móng vuốt đột ngột chụp lên vai, thanh âm xảo quyệt lướt tới: "Lão muộn tao (kiểu người ngoài lạnh trong nóng).
Sẽ hỗ trợ thì nói sớm chứ, để tớ không cần phập phòng lo sợ.
Mễ tiểu Bạch rất sĩ diện, tớ thật sợ cậu phạt nặng.
Chẳng qua như vậy, cậu lại hủy cơ hội an ủi mỹ nhân của tớ.
Nói mau, cậu bồi thường tớ thế nào!"
Lâm Dật Nhân nhấc móng vuốt của Tư Hiểu trên vai mình lên: "Chú ý hình ảnh."
Lúc họp, lúc yên lặng chưa được năm phút, Lâm Dật Nhân đã thấy Tư Hiểu cười len lén làm mặt quỷ.
Người người đều biết Lâm Dật Nhân trầm mặc không dễ chọc, cho nên yên lặng là công cụ tốt nhất, việc này cũng chỉ có Tư Hiểu biết.
Tư Hiểu cười gió xuân rạo rực, ánh mắt híp lại thành trăng khuyết, thật lòng ca ngợi: "Bạn cũ, cậu so với Grandet (nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet) còn có thể tính toán giỏi hơn, một chiêu này tuyệt đối còn ác độc hơn so với Grandet giả bộ cà lăm, làm người ta không nghe tiếng động mà mất hồn vía, bội phục bội phục."
"Cám ơn cậu thưởng thức, nhưng mà tớ vẫn nhận không nổi.
Còn nữa, cậu cười thật khó nhìn."
Tư Hiểu nhe răng làm mặt quỷ: "Động tâm?"
Lâm Dật Nhân thật quan sát một hồi, gật đầu nói: "Sợ chết được."
"Vậy tớ há chẳng phải là vì dân trừ hại?"
"Bảy giờ tối, C Max quầy rượu.
Cậu cũng tới đi."
"Cảm ơn tớ?" Lâm Dật Nhân giương mắt.
"Lấy thân báo đáp thì thế nào?"
"Tớ đi thương lượng một chút với Mễ Bạch."
Tiễn thần dễ, tiễn Tư Hiểu khó.
Tư Hiểu phát huy trọn vẹn tinh thần kiên cường dám đánh hạ với vụ án.
Lâm Dật Nhân xoa trán, gọi điện thoại về nhà, không người tiếp, liền gật đầu đồng ý.
Tư Hiểu chưa từng hỏi qua chuyện xử lý Lưu Minh, hồ ly mặt cười kia chỉ sợ rằng đã sớm đoán được.
Lâm Dật Nhân lật bảng phân tích vụ