Đập ngay vào mắt, là từng thảm màu xanh biếc. Caddy1 lái một chiếc xe golf đưa Sở Trung Thiên và Trầm Di vào trong sân.
Ngọn gió tươi mát giống như có thể thanh tẩy toàn thân, làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng và khoan khoái. Caddy đem xe chạy đến tee 2 [thì ra đó là nơi phát bóng]. Sở Trung Thiên cầm lấy túi của hắn, đi đến nơi phát bóng. Từ trong túi lấy ra cây gậy đánh golf, chuẩn bị phát bóng.
“A. Nhìn thật thành thạo. Từ tư thế, tất cả đều rất hoàn hảo.” Caddy nhìn thấy động tác đúng chuẩn mực của Sở Trung Thiên liền lắp bắp kinh hãi.
Không phải đâu, hắn hôm trước mới xem video hướng dẫn nhập môn, tại sao giờ lại giống như một chuyên gia thế này.
“Các vị trước kia đã từng tập tại một nơi khác?” Bởi vì lệ phí vào cửa sân golf rất tốn kém, cho nên, chỉ có một số ít người chơi lâu dài, còn bình thường đều là những người mới chơi. Chính là Sở Trung Thiên, cho dù là bước chạy, động tác hay tư thế đứng, lại không hề giống người chơi lần đầu.
“Không có.” Trầm Di hướng về phía caddy cười cười.
“Bang” một tiếng, quả bóng bay ra tạo thành một đường vòng cung rất đẹp mắt.
Sở Trung Thiêm cầm gậy đánh golf, quay đầu về phía Trầm Di cười cười (lấy lòng đây mà – đen)
Gió thổi qua nâng chiếc khăn quàng cổ màu nâu sáng của Sở Trung Thiên lên. Các vật làm bằng kim loại phản xạ lại ánh nắng mặt trời thật chói mắt.
Nam nhân vẫn luôn lãnh đạm, nay lại cười rộ lên trông thật anh tuấn, khiên cho người ta hít thở không thông
“Không tệ nha, gió lớn như vậy mà có thể làm cho bóng bay đến tận fairaway 3.” Caddy lấy tay che nắng, nhìn đến nơi mà trái bóng rơi xuống.
“Đi thôi.” Caddy ngồi lên xe, sau đó bảo Trầm Di và Sở Trung Thiên cùng lên xe. Caddy vừa lái xe, vừa trò chuyện với Trầm Di ở bên cạnh. Sau đó dừng xe ở gần một bãi cỏ xanh.
“Nơi này cách lỗ rất gần, ngươi xem xem có thể đánh từ đây đến đó không.” Caddy cũng có chút hưng phấn
Bất quá, từ chỗ này cho tới lỗ, còn cách hẳn 30 yards, đối với một người mới chơi, có điểm quá miễn cưỡng.
Sở Trung Thiên liếc nhìn caddy, sau đó đi qua đi lại giữa bóng và lỗ mấy lần. Từ trong túi rút ra gậy SW 4.
Chọn vị trí đứng, hít sâu một hơi. Gió thổi qua khăn quàng cổ của Sở Trung Thiên.
Cái cảm giác kia tựa như là một hiệp khách. Thả lỏng hết thảy mọi tạp niệm trong lòng, vứt bỏ mọi phiền não của thế gian.
Nguyệt rơi ô gáy sương đầy trời — ách, lạc đề. ( câu này ta không thể dịch nổi, ai đó giúp ta đen)
Hai tay dừng sức vung lên, quả bóng bay trên không trung vẽ ra một đường cong hoàn mỹ. Một âm thanh vang lên và quả bóng rơi vào lỗ.
Caddy sau khi chứng kiến cảnh này, liền lộ ra biểu tình hết sức kinh ngạc, không khỏi quay về phía Trầm Di hỏi:” Thật sự đây là lần đầu tiên hắn đánh? Không thể nào.” 30 yards là khoảng 27m, vậy mà có thể đánh trúng.
Lấy quả bóng ra, caddy cho xe chạy tới điểm phát bóng.
“Tiểu tử kia, ngươi không có cảm giác vướng víu sao? “ Thanh âm nhàn nhạt, lãnh khốc như trước kia vang lên.
“Ai?” Trầm Di không khỏi hỏi lại.
“ Này caddy, chúng ta ở đây không cần đến người, ngươi có thể trở về được không?” Sở Trung Thiên đội trên đầu cái mũ chơi golf, hướng về phía caddy nói.
“Ai? Ta? Ngươi nói không cần ta?” Có lẽ là không sai, sao có thể nói như vậy với caddy. Khuôn mặt xinh đẹp của caddy bỗng chốc đỏ ửng. “Mỗi người mới đến nhất định phải có một caddy đi cùng.” Bởi vì người đó sẽ giúp lái xe, nhặt bóng.
“Xe do chính ta lái, bóng ta sẽ nhặt, sân cũng sẽ do chính ta chọn luôn.” Sở Trung Thiên cầm gậy đánh golf trong tay, tràn ngập địch ý hướng về phía caddy nói. “ Xin hỏi, còn có vấn đề gì?”
“Hừ, vậy tùy ngươi.” Caddy nghe thấy lời Sở Trung Thiên nói, buồn bã chạy đi.
“Uy –“ Trầm Di muốn gọi caddy, chính là không gọi kịp.
“Vừa rồi, ngươi cùng hắn nói chuyện có vẻ rất hợp nhau.” Sở Trung Thiên xoay người, hướng về phía Trầm Di đang ngồi trong xe hỏi. ( ăn dấm chua kìa đen)
Trầm Di ngẩng đầu lên, ánh mặt trời làm chói mắt khiến hắn không nhìn rõ được biểu tình của Sở Trung Thiên lúc này.
“Ta chỉ là — muốn hỏi hắn một chút chuyện về golf mà thôi.” Trầm Di cúi đầu.
“Có chuyện gì ngươi có thể hỏi ta.” Hít sâu một hơi, dùng sức đánh ra, một cú phát bóng hoàn hảo.
Trầm Di sau khi nghe được lời này, rốt cuộc không nói gì, chỉ là ngồi trên xe nhìn Sở Trung Thiên chơi.
Một lần, lại một lần. Lại hai gậy là bóng rơi xuống lỗ.
Sở Trung Thiên mở xe ra, lái xe đưa Trầm Di về nơi phát bóng.
“Đi cùng với ta rất nhàm chán a.” Sở Trung Thiên nhìn thấy Trầm Di nói chuyện với caddy bộ dáng rất vui vẻ, thật sự trong lòng có chút tư vị. Chính là hắn là một nam nhân không thú vị chút nào. Ở cùng một chỗ với hắn sẽ rất nhàm chán a
“Không phải