Chính là Trầm Di thì vẫn đang uống rượu, không hề cảm giác được một chút nào về mối nguy hiểm.
Cho đến khi bị người ta kéo lại, hàm dưới bị nâng lên hắn mới giật mình, ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt.
Hai nam nhân vô cùng ưu nhã, nhưng toàn thân lại tản ra khí tức nguy hiểm, khiến cho da đầu hắn không khỏi căng thẳng.
“Ngô…” Hàm dưới của Trầm Di bị gắt gao giữ lấy, miệng cũng bị bắt phải mở ra. Đầu lưỡi linh hoạt của đối phương nhân cơ hội đó chui vào, không ngừng đùa giỡn trong khoang miệng.Vì hàm dưới bị giữ chặt nên hắn không thể nào phản kháng được.
Trầm Di muốn đẩy người đang cường hôn hắn ra, nhưng bời vì say rượu nên gần như vô lực.
Nam nhân tóc dài nhìn phản ứng của Trầm Di, chỉ cảm thấy hạ thân trở nên khô nóng.
Đi đến sau lưng Trầm Di, kéo áo gile trên người Trầm Di lên, sau đó cởi nút áo sơ mi của chính mình.
Trầm Di cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, không ngừng muốn chạy trốn khỏi đầu lưỡi của đối phương. Thân thể nhích về phía sau để trốn, không ngờ lại cảm nhận được nhiệt độ một cơ thể khác, cùng với sự cọ xát của hạ thân đối phương.
Nam nhân đằng sau lưng Trầm Di sửng sốt một chút, xúc cảm khi cọ xát với đối phương làm cho hắn không khỏi hít một hơi.
Bàn tay vuốt ve điểm nhỏ trên ngực đối phương, liếm láp vành tai của hắn, muốn cảm nhận nhiều hơn.
“Ngô…” Nửa người dưới chậm rãi có cảm giác, mà ngay cả đằng sau cũng phá lệ nóng lên. Trầm Di cảm nhận được có gì đó không đúng, nhưng đại não tê dại khiến hắn cái gì cũng không phản ứng.
Trầm Di cảm giác bàn tay đối phương đang giữ cằm hắn chậm rãi buông lỏng lực đạo.
“Ngô…” Nam nhân tóc ngắn phía trước đột nhiên bịt miệng. “Mẹ kiếp, dám cắn ta, xem ra ngươi thích chơi kích thích?” Người nọ nhổ một bãi nước miếng lên mặt đất, bên trong mang theo tơ máu nhàn nhạt.
“Con mẹ nó, nhìn cái gì.” Nam nhân tóc ngắn xua đuổi người xung quanh.
Mọi người sau khi nghe nói vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi. Hai người này thế lực quá lớn, thật sự không ai dám trêu chọc. Xem ra hôm nay Trầm Di gặp xui xẻo rồi.
Liếm liếm máu ở khóe miệng, Trầm Di nhìn người trước mặt. Mặc kệ thế nào cũng phải chạy trốn, tuyệt đối phải chạy ra ngoài.
“A…” Hạ thân truyền đến một trận khoái cảm, làm cho Trầm Di không khỏi kêu lên.
“Thoải mái a?” Nam nhân tóc dài không ngừng liếm láp bên tai Trầm Di, một tay xoa nắn điểm nhỏ trước ngực hắn, một tay hướng phía dưới sờ soạng, sau đó dừng ở bụng
Trầm Di có cảm giác toàn bộ thần kinh của mình đều căng thẳng, tất cả sự chú ý đều tập trung trên tay của đối phương.
Nam nhân tóc ngắn liếc nhìn Trầm Di, sau đó đặt tay lên khóa quần của Trầm Di.
“Không…” Đột nhiên ý thức được nam nhân tóc ngắn muốn làm gì, Trầm Di vôi kêu lên.
Nam nhân tóc ngắn dung sức kéo, quần dài cùng quần lót đều rơi xuống tận đầu gối, mọi thứ của hắn đều bại lộ trước mặt người nam nhân tóc ngắn này.
“Không, buông tay…” Liều mạng giãy giụa nhưng cũng chẳng làm được gì.
Nam nhân tóc ngắn kéo hắn đến ghế salon, sau đó nam nhân tóc dài đi tới đằng sau salon, giữ lấy cánh tay hắn.
“Ngoài miệng thì nói không cần, nhưng mà thân thể ngươi lại có phản ứng như vậy.” Nam nhân tóc ngắn thân thủ giữ lấy Trầm Di, chậm rãi cọ xát.
“Ngô…” Mặc dù đã cố gắng cắn chặt môi, nhưng vẫn để lọt ra vài âm thanh rên rỉ.
Không muốn nhìn thấy đối phương đùa bỡn thân thể mình, vì vậy hắn liền nhắm mắt lại. Không ngờ rằng, làm như vậy thì lực chú ý của mình toàn bộ tập trung ở xúc giác, cho dù đối phương đụng chạm rất nhẹ nhàng cũng sẽ khiến cho thân thể run rẩy từng hồi.
Nam nhân tóc ngắn thở hổn hển nhìn mặt Trầm Di, sau đó dùng lực xoa nắn.
“A…” Tiếng thở dốc ngọt nị không thể khống chế được liền phát ra.
“Ngô…không…” Trầm Di khuất nhục nghĩ muốn khép hai chân vào nhưng đối phương lại càng dễ mở ra hơn.
Nội tâm thì không ngừng cảm thấy chán ghét, buồn nôn, nhưng thân thể thì lại cực kỳ hưng phấn.
Nam nhân tóc ngắn hưng phấn mở rộng hai chân Trầm Di ra, không ngừng kích thích bộ vị mẫn cảm của Trầm Di, tham lam ngắm nhìn phản ứng của hắn.
Nhìn thấy phân thân Trầm Di không ngừng chảy ra dịch thể trong suốt, hậu huyệt không nhịn được mà co lại, nam nhân tóc ngắn liền đẩy nhanh tốc độ, toàn lực kích thích bộ vị mẫn cảm.
“Ngô…không, không cần…” Khoái cảm không ngừng tập trung xuống phía dưới, Trầm Di chỉ cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
“A…” Không khỏi phóng thích trong tay đối phương, Trầm Di xụi lơ ghé vào salon.
Nam nhân tóc ngắn nhìn dịch thể trong tay, dùng ngón tay xoa xoa, bôi đều lên đầu ngón tay, nâng hai chân Trầm Di lên.
“Không…” Trầm Di dùng hết khí lực toàn thân, vùng vẫy đứng dậy.
Đẩy cửa phòng ra, không nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Sở Trung Thiên liền nhíu mày.
Nhìn ngoài trời, đã 8h tối, không lẽ là qua đêm ở Tây Hồ a.
Lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trầm Di, đợi nửa ngày cũng không có người nhấc máy.Sở Trung Thiên linh cảm thấy có chuyện gì đó bất thường.
Cúp máy rồi gọi lại lần nữa.“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”
Trong lòng chợt dâng lên một nỗi bất an khó hiểu. [Nếu như không muốn nói rằng đại thúc khiến cho ngươi lo lắng.]
Sở Trung Thiên không thể ngờ tới, nam nhân ở đầu bên kia điện thoại đã trở thành một kẻ say khướt đáng thương.
Đột nhiên hắn nhớ tới ngày hôm qua