Ngày đầu tiên,
Ngày hôm sau,
Ngày thứ ba.
Đã hơn mười ngày, ban đầu còn có chút hy vong, dần dần theo thời gian cũng mất đi.
Nằm trên giường, theo thói quen nhìn về bên trái mình, thời gian trước kia, Sở Trung Thiên có thói quen rất đúng giờ chào buổi sáng.
Biết rõ bên cạnh giường trống không, cái gì cũng không có. Nhưng lại vẫn theo thói quen mà quay đầu lại.
Thói quen đáng sợ ăn mòn chính mình.
Chậm rãi, giống như quen với cảm giác đau lòng.
Bước xuống giường thì không cẩn thận đá phải cái gì đó. Tiếng vang do thủy tinh va chạm liền truyền đến.
Vài chai rượu Vodka trống không nằm lăn lóc bên cạnh giường.
Bật TV lên, nhàm chán nhìn màn hình.
Nội dung bộ phim cũ rích, một nhóm cướp bắt cóc một nữ nhân, về sau nữ nhân này đã yêu thủ lĩnh của bọn cướp.
“Hội chứng Stockholm?” Nhiều ngày cùng chung sống, đương nhiên sẽ có sự ỷ lại. Nhưng nguyên nhân là vì sao, ai có thể hiểu được.
Mà ngay cả bản thân mình cũng không rõ, rốt cuộc là yêu, hay chỉ là một loại ỷ lại.
“I know our love forever – ta biết rõ tình yêu của chúng ta là mãi mãi.”
Trong lòng chỉ cảm thấy đau nhức tới mức hít thở không thông.
Chỉ cần nghĩ tới Sở Trung Thiên, tâm lại đau nhức, nhưng mà không có cách nào ngừng nghĩ về hắn.
“Có thích điều ngạc nhiên ta dành cho ngươi không?”
Thống khổ ôm đầu.
Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa được không? Van ngươi, đừng nghĩ nữa.
“Ta yêu ngươi.”
Vì sao, đã nói yêu ta, lại biến mất không thấy. Hốc mắt chậm rãi đỏ lên.
Đã phải đi, vì sao không mang theo cả tâm ta đi luôn, để cho ta khỏi phải đau nhức thế này.
Chính mình, thật là yêu thảm Sở Trung Thiên. Bằng không tuyệt đối sẽ không cảm thấy đau nhức đến vậy, đau đến mức không thể hô hấp, không thể tự hỏi, ngoại trừ đau nhức ra, tựa như đã không còn bất kỳ cảm giác gì.
Chết lặng đi đến tủ rượu, lấy ra một chai Belvedere Vodka.
Mở nắp chai, ngẩng đầu lên tu ừng ực. Một chút rượu từ môi tràn ra, chảy đến cằm, yết hầu, xương quai xanh.
“Ta là nam nhân của hắn!!!” Hình ảnh của Sở Trung Thiên trong ý nghĩ vẫn không ngừng truyền đến. Hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.
Trầm Di đã uống rượu hơn mười ngày cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ làm thần kinh càng trở nên tê liệt.
Lúc này, mọi thứ về Sở Trung Thiên tựa như thủy triều ào tới.
Lạnh, toàn thân đều lạnh. Hắn cần sự ấm áp.
Đặc biệt là trái tim đã đóng băng.
Dòng rượu ngọt lịm mãnh liệt tiến vào dạ dày, nhưng lại không thể nào xuyên thấu vào trái tim mình.
Cầm chai rượu ném vào tường đối diện, bùm một tiếng, chai rượu vỡ tan.
“Sở Trung Thiên…” Không khỏi kêu lên cái tên mà đối với mình là tồn tại quan trọng nhất.
Muốn tìm một ai đó, cho dù chỉ là nghe tiếng hít thở của đối phương cũng tốt, mình điên mất rồi.
Gọi đến số điện thoại của Diệp Tình.
“Tiểu Diệp Tình đáng yêu hiện không có ở đây, nếu có chuyện gì trước tiên cứ nói cho ta, ta sẽ giúp ngươi chuyển lời.” Điện thoại truyền ra tiếng tự động trả lời trong điện thoại của Diệp Tình, sau đó điện thoại tít một tiếng chuyển sang chế độ ghi âm lời nhắn.
“Ha ha…” Không khỏi nở nụ cười, chính mình quả nhiên là kẻ bị mọi người bỏ quên.
Mạnh mẽ cúp điện thoai, sau đó lại tiếp tục gọi đến điện thoại của Diệp Tình.
Một lần lại một lần.
Một lần lại một lần.
Cho tới khi đầu ngón tay cảm thấy đau đớn.
Mới dừng tất cả các động tác lại.
Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính mình trong gương, thật là thê thảm.
Râu của mình vốn cũng không phải là nhiều, nhưng cũng mọc lên lởm chởm.
Quầng thâm mắt rất đậm, nhìn y như gấu trúc.
Đã lâu rồi không có tắm rửa.
“Ngươi chính là một kẻ trời sinh đồng tính luyến ái.” Câu nói ở trong phòng tắm kia của Sở Trung Thiên, tựa như một lời nguyền rủa, vĩnh viễn bám theo mình.
Dạ dày không ngừng co giật, cả trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Trầm Di khó khăn bước chân đi vào phòng tắm.
Đi tới trước bồn rửa tay, Trầm Di nhìn bản thân mình trong gương.
Gương mặt gầy đi trông thấy, trắng bệch giống như có bệnh. Tuy nhiên nhờ tác dụng của rượu, hiện lên một chút màu đỏ. Những cọng râu nhàn nhạt cũng đang mọc dài ra.
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ Trầm Di để cho mình bẩn thỉu như vậy.
Cởi dây lưng bên hông áo ngủ ra. Soạt một tiếng, áo ngủ bằng lụa màu đen từ trên người rơi xuống.
Cười khổ nhìn bản thân mình trong gương.
Dấu hôn trên người vốn là màu hồng phấn giờ đã chuyển thành màu tím, mất đi vẻ mị hoặc trước đây.
Thân thể này, chắc Sở Trung Thiên đã chơi chán rồi.
Mình đã không còn trẻ. Cho nên Sở Trung Thiên chơi cũng rất nhanh chán a.
Giật lấy dây chuyền trên cổ xuống, đi tới bồn cầu, vươn tay…
Buông tay ra a, chỉ cần buông ra, mọi chuyện đều xong xuôi.
Chiếc nhẫn màu trắng bạc, lời thề yêu nhau đến vĩnh hằng, tất cả đều kết thúc.
Ngón tay mở ra rồi lại nắm chặt, nắm vào lại mở ra, cuối cùng chiếc nhẫn cũng không bị ném vào bồn cầu.
Đi tới phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, không ngừng lau rửa thân thể. Trên người tất cả đều là ấn ký do Sở Trung Thiên lưu lại. Cổ, xương quai xanh, ***g ngực, thậm chỉ cả bên trong đùi.
Dấu hôn qua một thời gian sẽ biến mất.
Nhưng dấn ấn của Sở Trung Thiên khắc trong lòng mình, phải làm sao để xóa đi.
Trước kia từng nghe người ta nói, người thất tình thì trong nội tâm đều màu xám, hoàn toàn là màu xám.
Nhưng tại sao, trong mắt của hắn, đều là màu đỏ tựa như máu?
Trầm Di tựa như không muốn sống mà lau rửa thân thể mình. Muốn tẩy đi ấn ký mà Sở Trung Thiên lưu lại.
Rửa cho tới khi toàn thân đều cản