“A…ân…” Cơn khoái cảm mãnh liệt gần như thô lỗ tựa như những cơn sóng biển đánh mạnh vào trong đầu.
Hai chân Trầm Di run rẩy, đã sắp đứng không vững.
Thiên Hạo thấy thế vươn một tay ra, ôm lấy eo Trầm Di.
“Ân…ân…ngô…” Phân thân đối phương hung hăng cọ vào chính mình.
Cho dù cách một lớp quần áo, cũng có thể cảm nhận được phân thân nóng bỏng của đối phương.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một ý nghĩ khủng hoảng khó hiểu, nếu làm, sẽ không còn quay lại được nữa.
Hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ, lặp lại kinh nghiệm thống khổ lần trước.
Cho nên lúc này Trầm Di cũng không biết, việc mình đang làm, là đúng, hay là sai.
Hắn yêu Thiên Hạo.
Hắn rất yêu Thiên Hạo.
Trầm Di khẽ cắn môi, đơn giản chỉ cần đè lại nỗi bất an trong lòng.
Dần dần, khoái cảm mãnh liệt rốt cuộc làm cho Trầm Di không còn cách nào tự hỏi bất kỳ chuyện gì.
“Ngô…a…không, không được…” Khoái cảm không ngừng vọt lên đầu, từng chút từng chút ngưng tụ lại.
Muốn bộc phát ra.
Thiên Hạo sau khi nghe xong, liền dùng bàn tay ôn nhu đem cả phân thân đều bao lại.
“A…ân…a a…” Chỉ cảm thấy mọi suy nghĩ đều trống rỗng. Trầm Di liền giải phóng ngay trong tay Thiên Hạo.
Bàn tay ôn nhu của Thiên Hạo tiếp được tất cả chất lỏng.
Cảm giác được Thiên Hạo đang di chuyển đến cái mông của mình, sau đó chup lấy, ngón tay của Thiên Hạo có chút trắng nõn.
Ngón tay có chút run rẩy giống như không xác đinh, ở phía xung quanh nhẹ nhàng xoa nắn.
Không biết khi nào thì đối phương tiến vào, loại cảm giác bất an này làm cho toàn thân Trầm Di không khỏi run rẩy.
Cảm giác được dị vật từng chút từng chút xâm nhập, toàn thân Trầm Di đều không khỏi khẩn trương lên.
Dũng đạo chăm chú bao trùm ngón tay, vì thế cho nên Thiên Hạo chỉ có thể đi vào một nửa ngón.
Thiên Hạo chỉ có thể dừng lại, khẩn trương tới mức trán đổ mồ hôi.
“Ngô…tiếp tục…đừng dừng lại…” Chỉ cần Thiên Hạo tiến vào thì tốt rồi, mình có ra sao, cũng không quan trọng.
Thiên Hạo nghe xong, cắn răng đưa ngón tay thứ hai vào.
“A…ngô…” Ngón tay cứng rắn xâm nhập, làm cho Trầm Di không khỏi kêu lên thành tiếng.
Thanh âm vô cùng ngọt ngào yêu diễm, làm cho Trầm Di lập tức cắn môi dưới, cố gắng không phát ra một chút thanh âm.
Chỉ cảm thấy ngón tay trong cơ thể chậm rãi khuếch trương, dịch thể cùng tràng đạo ma xát, phát ra thanh âm *** mĩ.
“A…ân…” Trầm Di ngẩng đầu, trước mắt chính là cảnh đêm xinh đẹp.
Cảm giác quái dị lan tràn đến toàn thân. Bên ngoài thang máy, tất cả mọi thứ đều nhỏ như vậy, có chút không chân thật.
Hai mắt không khỏi bị sương mù che phủ, chậm rãi đắm chìm trong vui sướng hư ảo.
Thiên Hạo chậm rãi dùng hai ngón tay tách dần ra hai bên, từng chút từng chút khuếch trương nội bích mềm mại.
Sau đó đưa ngón tay thứ ba vào.
“A…Thiên…Thiên Hạo…” Phảng phất có cảm giác như cơ thể muốn nứt ra, làm cho Trầm Di bối rối kêu tên của Thiên Hạo.
Thiên Hạo không ngừng hôn lên vành tai Trầm Di. Nụ hôn hơi run rẩy, làm cho Trầm Di dần cảm thấy an tâm.
“Tiến, vào đi.”
Chỉ nghe thấy tiếng vải vóc rơi xuống, nhiệt độ cực nóng ép chặt vào hậu đình.
Trầm Di cố gắng buông lỏng thân thể, nhưng toàn thân vẫn rất khẩn trương.
Cực đại nóng bỏng của đối phương chậm rãi tiến vào trong thân thể. Thân thể cũng nổi lên cảm giác đặc biệt khó hiểu.
“A…ngô…” Phảng phất giống như bị hòa tan trong nhiệt độ, làm cho toàn thân Trầm Di không ngừng phát run.
“Ngô…” Dũng đạo không được bôi trơn đầy đủ đã bị mạnh mẽ xâm lấn sinh ra cảm nhận sâu sắc, làm cho Trầm Di đau nhức đến cắn răng.
Trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, dục vọng cũng bởi vì cảm nhận đau đớn mà mềm nhũn xuống.
Như vậy là đủ rồi, chỉ có đau đớn là đủ rồi. Ít nhất, chính mình còn có thể thanh tỉnh.
Không muốn để cho Thiên Hạo chứng kiến bộ dáng *** loạn của mình, lại càng không muốn để Thiên Hạo gợi lại vết thương mà Sở Trung Thiên gây ra.
Đối phương chặt chẽ bao lấy mình làm cho Thiên Hạo thầm nghĩ muốn hảo hảo thể nghiệm thân thể Trầm Di.
Nhưng mà thân thể Trầm D run rẩy, cùng với phân thân mềm nhũn, nói cho thiên Hạo biết, hắn rất đau.
“Động…” Đau đến mức hàm răng đều run lên, nhưng mà như vậy là đủ rồi.
“Có thể…sao…” Thiên hạo cố nhịn, không muốn thương tổn Trầm Di.
“Động!!”
Thiên Hạo nghe thấy, chỉ có thể động.
Chặt, dũng đạo hơi khô bao vây chặt chẽ quanh dục vọng nóng bỏng.
Làm cho người ta có cảm giác điên cuồng.
Cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn cảm thụ được sự chặt khít cùng mềm mại của đối phương.
Thiên Hạo hung hăng tiến nhập vào thân thể Trầm Di.
“Ngô…a…” Cưỡng chế đột nhập, mang đến chính là cảm giác đau đớn giống như bị xé rách.
Cố kìm nén, nhưng vẫn phải thống khổ kêu lên.
“Đau…đau không?” Thiên hạo cố gắng làm chậm lại tốc độ, nhưng mà muốn dừng lại, đã không thể rồi.
Ôn nhu vuốt ve phân thân đã mềm nhũn của đối phương, chậm rãi xoa nắn, thầm nghĩ muốn cho đối phương cũng có thể cảm nhận được khoái hoạt.
“A…ngô…” Thanh âm mê người, lại dần dần mang theo một tia ngọt ngào.
“Đừng…đừng…” Chỉ có đau đớn là đủ rồi, chỉ sợ dục vọng cùng khoái cảm sẽ thổi bay sương mù trong lòng mình, để lộ ra đau thương ở chỗ sâu nhất trong nội tâm của hắn.
Cảm giác đau đớn, từng chút từng chút bị khoái cảm thay thế, lý trí cũng từng chút từng chút biến mất, chỉ có thể tuân theo bản năng của thân thể.
Động tác của Thiên Hạo chậm rãi trở nên trôi chảy, khoái cảm giống như một luồng sóng đánh thẳng lên não, khuếch tán ra.
Không khỏi cười khổ, chính mình dưới loại tình huống này lại cũng có thể cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt.
Thật là hết thuốc chữa.
“A…” Dục vọng của mình còn đang trong tay đối phương lại dựng đứng.
Muốn kháng cự, muốn trốn tránh. Uốn éo người muốn né ra, lại làm cho nơi cực nóng của đối phương tiến sâu vào trong thân thể.
“A…không…” Vô lực phóng thích trong tay đối phương.
Thân thể không khỏi nhũn ra, dựa sát vào đối phương.
Nhiệt độ có thể làm bỏng cả linh hồn, luật động trong người.
Nhiệt độ cũng làm bỏng cả trái tim mình.
Từ trong thủy tinh chiếu ra cái hình ảnh của mình, trầm mê thật sâu trong khoái cảm, khuôn mặt đầy *** đãng.
Hòa cùng với cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, càng thêm tình sắc hơn
Cái này…nhất định là mộng a.
Ý nghĩ thoát khỏi khống chế của lý trí, nhớ tới chuyện mà Trầm Di sợ hãi nhất.
Trong đời, gặp nhau, chia lìa, đều là chuyện rất bình thường a?
Vì sao, những gì mình đã trải qua, lại đau khổ giống