Đây là đang nằm mơ a?
Trầm Di không biết phải hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, tất cả tình cảm đang đan xe vào nhau.
Trong đó nhiều hơn cả chính là cảm giác sợ hãi, sợ rằng cuộc sống yên tĩnh của mình sẽ bị phá vỡ.
“Trầm Di?’ Sở Trung Thiên ngẩng đầu lên, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Bữa tiệc ngày hôm qua, hắn chỉ mời người trong phòng Trầm Di.
Lại phát hiên, Trầm Di không tham gia.
Tìm một nữ nhân hỏi thăm mới biết được, nhân viên trong công ty trước kia gần như đã thay đổi hết.
Vốn nghĩ chờ xử lý xong chuyện của 4D Generation, phải đến căn hộ của Trầm Di để tìm xem, không ngờ rằng, Trầm Di lại tự mình đến đây.
Nhưng mà, vì sao biểu tình của đối phương lại là hoảng sợ?
“Ngươi…” Thời gian qua sống có tốt không? Đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đang phát run của đối phương.
“Không…đừng đụng vào ta!” Một phen đẩy bàn tay đối phương đang duỗi tới ra, Trầm Di há miệng thở phì phò.
Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo. Phải nỗ lực đè nén khủng hoảng trong nội tâm mình xuống thật sâu.
Nhìn vào khuôn mặt mà mình đã từng yêu thương.
“Ta có tình nhân rồi.” Trực tiếp tiến vào chủ đề, thầm muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Địa phương này làm cho người ta cảm thấy áp lực.
“Cho nên cũng mong ngươi có chút tôn trọng.” Trầm Di cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Sở Trung Thiên.
“A?” Sở Trung Thiên không khỏi cười cười, cẩn thận đánh giá Trầm Di. Là đang trách cứ hắn rời đi? Kỳ hạn một năm dù sao quá dài đi.
Nhưng mà khi Sở Trung Thiên nhìn thấy từ phần cổ áo sơ mi mở rộng để lộ ra dấu hôn thì không khỏi ngây ngẩn cả người.
Trầm Di hắn, thật sự có tình nhân rồi?
Cực lực đè xuống phẫn nộ trong lòng, Sở Trung Thiên hỏi Trầm Di.
“Ngươi đã xem, cái ta đưa cho ngươi chưa?”
“Rồi.” Phong bì tiền. Vừa nghĩ tới nó, trong lòng lại cảm thấy đau nhức.
Hai tuần lễ cuồng nhiệt, đổi lấy chỉ là một phong bì tiền mặt, nhưng hắn lại trả giá bằng trái tim của mình.
Khi đối phương rời đi, trái tim đau nhức giống như bị móc ra vậy. Lúc này mới giật mình nhận ra, chính mình lại yêu sâu đậm đến vậy, thậm chí quên cả yêu thương chính bản thân mình.
“Cái này, sẽ là lựa chọn của ngươi?” Sở Trung Thiên không khỏi cười khổ, hóa ra chính mình liều mạng muốn trở về. Lại lấy được sự thay lòng đổi dạ của tình nhân?
“Đúng, cho nên cầu ngươi đừng tới quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của ta. Ta rất yêu hắn.” Trầm Di biết rõ lời hắn nói có thể có chút quá đáng.
Sở Trung Thiên làm sao có thể sẽ đến quấy rầy cái món đồ chơi mà hắn đã chơi chán.
Tuy nhiên cảm thấy có mấy lời, có lẽ nói ra sẽ cảm thấy tốt hơn.
“Ta…” Cảm thấy không thể quên được ngươi.
Chưa kịp nói ra, điện thoại đã vang lên.
“Chủ tịch, hội nghị đã bắt đầu rồi.” Thanh âm ưu nhã của thư ký từ trong điện thoại truyền tới.
“Ta về trước đây.” Trầm Di cố gắng làm cho mình bình tĩnh. Xoay người đi ra cửa chính của văn phòng.
Nhấn nút thang máy. Đi vào.
Tựa vào thang máy, trái tim kịch liệt nhảy lên, thân thể không khỏi mềm nhũn.
“Vì sao…lại trở về, vì sao.. lại xuất hiện ở trước mặt ta.” Thanh âm run rẩy, trong đó bao hàm cảm xúc mà ngay cả Trầm Di cũng không hiểu.
Chỉ cảm thấy cuộc sống yên tĩnh của mình sẽ bị đánh vỡ.
Hy vọng tất cả chuyện này chỉ là cảm giác, đều là do tự mình đa tình.
Hội nghị vốn được chuẩn bị thập phần vẹn toàn, lại vì sự xuất hiện của Trầm Di trở thành thất loạn bát tao. Tuy nhiên kết quả cuối cùng vẫn như dự tính của Sở Trung Thiên, mặc dù trong quá trình diễn ra vẫn có một vài điểm không hoàn mỹ.
Sở Trung Thiên bực bội trở lại phòng làm việc của mình.
“Ta đã có tình nhân mới, ta rất yêu hắn.”
“Ta rất yêu hắn.”
Phẫn nộ không khỏi dâng lên trong lòng.
Hung hăng đá một cước vào cái ghế. Cùng với tiếng ma sát bén nhọn mà khó nghe, cái ghế trượt ra thật xa.
Chính mình liều mạng công tác, rốt cuộc là vì cái gì?
Kỳ hạn một năm, liều mạng cố gắng hoàn thành trong vòng nửa năm.
Lúc trở về, Trầm Di lại cho hắn biết, đối phương đã có tình nhân mới, đừng lại quấn quít lấy hắn???
Cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chỉ cảm thấy đầu đau đến muốn phát nổ, vì cái gì Trầm Di nhìn thứ hắn đã lưu lại, vẫn còn muốn rời bỏ hắn.
Sẽ không, có lẽ có ẩn tình chăng?
Phiền muộn bấm điện thoại.
“Này, Vũ. Ta muốn ngươi giúp ta điều tra một người.”
“Ngươi, ta thật sự không thể hiểu được ngươi, chúng ta là sát thủ, sát thủ, hiểu không?” Đối phương không khách khí rống lên với Sở Trung Thiên.
“Ân? Là Lôi?” Thanh âm bạo phát, làm cho Sở Trung Thiên nhíu mày.
“Ngươi cho chúng ta là thám tử lừng danh Conan1 hả? Chúng ta là sát thủ! A!” Chỉ nghe thấy một hồi đánh đấm, sau đó truyền tới một tiếng kêu thảm thiết của Lôi.
“Ngươi muốn điều tra cái gì?” Thanh âm có chút bình tĩnh, ý thể hiện, đầu dây bên kia đã thay đổi người.
“Người kia, kể từ 7 tháng nay, chuyện đã xảy ra, toàn bộ. Một điểm cũng đừng giấu diếm, cho dù là bất cứ chuyện gì.” Đầu ngón tay cầm điện thoại hơi dùng sức. “Tiền ta sẽ thanh toán cho ngươi sau.”
“Ha ha, ngươi cũng không phải không biết, chúng ta không thiếu tiền. Ngươi đem tư liệu chuyển cho ta người ngươi muốn tìm. Ba ngày sau, ta cho ngươi tin tức.”
“Thực xin lỗi, ta không thể giúp ngươi.” Biết rõ đối phương không thiếu tiền, nhưng mà lại không thể giúp đối phương tìm ra hung thủ, Sở Trung Thiên cảm giác có lỗi với bọn họ.
“Có cái gì mà phải xin lỗi, ngươi cũng đừng chuyển tiền tới, nếu để cho người ta điều tra ra sẽ rất phiền toái. Dù sao nhiệm vụ này cũng đơn giản thôi.” Vũ có chút cười cười. Cúp điện thoại.
Để điện thoại xuống, không khỏi thở dài, hy vọng mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
4D Generation bị sát nhập, có rất nhiều việc phải giải quyết, xem ra trong nhất thời cũng không thể chú ý nhiều đến Trầm Di được.
Không khỏi nhìn nhìn tay của