“A…ngô…Sở Trung Thiên…ngươi rốt cuộc…muốn…muốn lấy thứ gì ở ta?”
“Hay chỉ đơn giản là… muốn đùa bỡn thân thể của ta?” Trầm Di thở phì phò, hỏi Sở Trung Thiên.
Trầm Di bởi vì đạt đến cao trào, toàn thân đều trở nên đỏ ửng, dấu hôn đỏ thẫm như hoa hồng đột nhiên hiện ra ở ***g ngực.
“Ta muốn ngươi rời khỏi hắn. Đến với ta.” Sở Trung Thiên chỉ cần vừa nghĩ tới thân thể của Trầm Di đã từng bị nam nhân khác ngoài hắn tiến vào, hắn liền muốn giết chết nam nhân đó.
Huống chi nam nhân đó lại là Lục Thiên Hạo!!!
“Không thể nào.” Quay mặt đi, không nhìn tới mặt Sở Trung Thiên.
“Ngươi chỉ là muốn thân thể của ta a, chỉ bởi vì đây là thứ duy nhất ngươi vẫn chưa chán ghét sao?” Lý do để Sở Trung Thiên lại một lần nữa dây dưa với mình, chỉ có thể là cái này.
Không khỏi cười khổ, chỉ cần Sở Trung Thiên đừng có tiếp tục dây dưa, muốn làm hắn thế nào cũng được, dù là vứt bỏ hết tự tôn cũng vậy.
Trầm Di nỗ lực thả lỏng thân thể đang cứng ngắc.
“Đến đây đi, lên đi, chỉ cần tìm được thứ ngươi muốn, ngươi hãy rời đi a…ta xin ngươi.” Lông mi run nhè nhẹ, giống như một con bướm đen quạt nhẹ cánh, tản ra vẻ đẹp vỡ vụn.
Sở Trung Thiên không nói gì, nhưng lại buông lỏng cánh tay đang vây khốn Trầm Di ra.
Trầm Di cũng không tiếp tục giãy dụa.
Vươn tay, cởi bỏ quần cùng với quần lót của Trầm Di.
Xúc cảm lạnh buốt của ô tô, làm cho Trầm Di bất an rụt người lại.
Sở Trung Thiên vươn tay tới cái mông của đối phương, chậm rãi vuốt ve khe hở ở đó.
Chậm rãi, dò xét vào bên trong.
“Ngô…” Thân thể Trầm Di bởi vì khẩn trương cùng sợ hãi, thập phần căng cứng, cảm nhận được áp bách từ đầu ngón tay của đối phương. Thân thể càng khẩn trương căng cứng hơn.
Rơi vào đường cùng, Sở Trung Thiên đành phải vươn tay, tiếp tục vuốt ve phân thân của Trầm Di.
“A…không…từ bỏ…đủ rồi.” Ngược lại hy vọng Sở Trung Thiên trực tiếp tiến vào thân thể mình, đem hắn xé rách, còn tốt hơn bộ dáng giống như *** phụ lúc này.
Chỉ cần Sở Trung Thiên đừng tiếp tục dây dưa với hắn, muốn làm hắn thế nào cũng được, chỉ hy vọng hết thảy sẽ mau chóng chấm dứt.
“Ngô…ân…ngô…” Tiếng kêu *** loạn lại một lần nữa tràn ra, thân thể bởi vì khoái cảm, không khỏi thả lỏng, ngón tay của đối phương dễ dàng tiến nhập vào trong cơ thể.
“Lại vẫn chặt như vậy.” Sở Trung Thiên khẽ cắn môi, dũng đạo ấm áp chăm chú bao vây lấy ngón tay.
Dục vọng của mình đang nóng lòng muốn phát tiết.
Lập tức lại đưa thêm một ngón tay vào. Dũng đạo không được bôi trơn, hơi khô sáp.
“Ngô…” Đau…cảm giác giống như bị xé rách, sâu sắc truyền vào trong đầu Trầm Di.
Sở Trung Thiên đem hai ngón tay chậm rãi tách ra, khuếch trương nội bích đang căng cứng.
Trầm Di tinh tường cảm giác được động tác của ngón tay trong cơ thể, trong nội tâm cảm thấy chán ghét muốn chết, nhưng mà thân thể, lại chậm rãi có phản ứng.
“Ngô…” Thân thể chậm rãi thích ứng với ngón tay của đối phương, thậm chí còn có một tia tham luyến ngón tay của đối phương mang đến cảm giác thỏa mãn.
Cảm thấy dũng đạo căng cứng của đối phương chậm rãi buông lỏng, sau đó lại còn dây dưa với ngón tay của mình, Sở Trung Thiên không khỏi nở nụ cười.
“Ngô…” Trong lúc đó, ngón tay trong cơ thể lại rời đi, cảm giác có chút mất mát, làm cho Trầm Di không khỏi nắm chặt tay.
Chỉ nghe thấy Sở Trung Thiên cười nhạo một tiếng, hai chân bị người ta cưỡng chế mở ra, một nhiệt độ nóng bỏng phảng phất có thể khiến người ta tổn thương áp vào mông.
Nhiệt độ đó cũng không trực tiếp tiến vào trong cơ thể, mà chỉ thỉnh thoảng ở bên cạnh ma sát.
Cảm giác bất an không biết khi nào đối phương sẽ xâm nhập, làm cho Trầm Di không khỏi nhíu mày.
Cực nóng của Sở Trung Thiên thong thả tiến nhập vào thân thể Trầm Di.
“A…ngô…ngô…” Lấy tay bịt chặt miệng của mình, đơn giản chỉ cần kiềm chế tiếng rên rỉ tràn ra.
Phảng phất cả linh hồn cũng có thể bị đốt cháy, làm cho toàn thân đều run rẩy.
Nhanh kết thúc a!
Nhanh kết thúc a!!
Ngoại trừ điều này, Trầm Di đã không còn nghĩ đến cái gì khác.
Sở Trung Thiên cố gắng ngừng lại ý nghĩ muốn điên cuồng luật động. Chậm rãi cúi người xuống, vươn tay kéo hai tay đang che miệng của Trầm Di ra.
“A…ngô…không…” Cảm giác áp bách mãnh liệt làm cho người ta thất thần, khiến cho trên trán Trầm Di nổi lên mồ hôi lạnh.
Nhìn Sở Trung Thiên trước mắt đang tiến vào thân thể của hắn, Trầm Di không khỏi cười khổ.
Đối phương thậm chí cả cọng tóc cũng không hề lộn xộn, chính mình lại gần như *** nằm dưới thân đối phương mà *** loạn rên rỉ.
“Ngươi hiện giờ…đang nghĩ cái gì?” Sở Trung Thiên đối với việc Trầm Di phân tâm, có chút bất mãn, vì vậy hung hăng tiến nhập bộ phận còn lại vào.
“A…a…” Thân thể cảm giác giống như bị xé rách, làm cho Trầm Di không khỏi ôm lấy Sở Trung Thiên.
“Ngươi rốt cục cũng chịu chạm vào ta.” Sở Trung Thiên không muốn Trầm Di buông ra, cho nên liều mạng luật động.
“A…không…từ bỏ…ngừng…”
Mỗi một lần đánh sâu vào, đều mang theo một nỗi sợ hãi thật sâu.
Sợ chính mình cứ như vậy, bị Sở Trung Thiên xé rách.
Cảm giác sợ hãi thật sâu, làm cho Trầm Di chỉ có thể ôm chặt lấy Sở Trung Thiên, tìm lấy từng chút từng chút cảm giác an toàn.
Dù là, đối phương chính là người muốn xé rách hắn.
Dần dần, luật động của đối phương từng chút chậm lại, giống như luật động giữa tình nhân với nhau. Dẫn theo một chút cảm giác mập mờ mà ngọt ngào.
Cảm nhận đau đớn cùng cảm giác sợ hãi, chậm rãi biến thành tê ngứa, cùng một luồng sóng khoái cảm.
“Không…đừng…” dù thế nào cũng không thể, Trầm Di rất sợ cái cảm giác giống như giữa tình nhân thế này.
Như vậy sẽ khiến hắn có một loại ảo giác, nói với hắn, Sở Trung Thiên vẫn còn yêu hắn.
Như vậy lòng của mình sẽ dao động, sẽ lệch đi.
Chính mình chỉ cần có Thiên Hạo, như vậy đủ rồi.
“Ngô, không…đừng như vậy…” Lời nói ra mang theo nồng đậm ***, làm cho Trầm Di chỉ muốn kiếm một cái hố mà chui vào.
“Thoải mái…?” Sở Trung Thiên chậm