Phòng vệ sinh sạch sẽ mà xa hoa không một bóng người.
Mở vòi nước ra, dùng nước lạnh hất lên mặt mình. Một lần lại một lần, nếu không phải vì vòi nước ở vị trí quá thấp, Trầm Di lúc này không chừng đã trực tiếp để đầu mình dưới vòi, để cho mình tỉnh táo lại.
Vì sao, nhìn thấy Thiên Hạo lại bối rối như vậy.
Vì sao, lại muốn trốn tránh Thiên Hạo.
Trực tiếp giải thích lí do với Thiên Hạo không được sao.
Tại sao phải chạy. Là do trong lòng mình cảm thấy có lỗi?
Sở dĩ sợ Thiên Hạo nhìn thấy, là vì cảm giác nếu Thiên Hạo nhìn thấy thì sẽ không biết giải thích ra sao.
Cảm giác này giống như ngoại tình, điều này khiến Trầm Di ngây ngẩn cả người.
Trong lòng mình, đã nhận định mình phản bội Thiên Hạo.
Chính mình, lại yêu Sở Trung Thiên?
Nghĩ tới đáp án làm mình không thể chấp nhận được, toàn thân đều tràn ngập cảm giác bất an.
Không thể tiếp tục như vậy.
Bất luận như thế nào, cũng không thể tiếp tục chuyện gì có liên quan đến Sở Trung Thiên, nếu không mình thật sự sẽ đi lầm đường.
Nếu quả thật lại yêu Sở Trung Thiên, Thiên Hạo phải làm sao bây giờ?
Nếu như mình không gặp Thiên Hạo, Thiên Hạo sẽ có bạn gái, sẽ trải qua một cuộc sống bình thường.
Nếu như không có mình.
Thiên Hạo cũng sẽ không phải chịu áp lực lớn như vậy.
Nếu như, nếu như, bi ai lớn nhất trên thế giới này, chính là khi nhớ lại một thời điểm nào đó. Bỏ thêm một chữ nếu như vào.
“Chết tiệt…” Cảm giác bực bội, làm cho Trầm Di không khỏi đánh một quyền lên bồn rửa tay.
Mặc kệ thế nào, không thể tiếp tục có bất kỳ liên quan nào với Sở Trung Thiên.
Cho dù Thiên Hạo thấy được video, thấy được bộ dáng *** loạn cũng không quan trọng.
Ít nhất khi đó Thiên Hạo cảm thấy chán hắn, hắn cũng có thể hết hy vọng.
Yên tâm để cho Thiên Hạo rời đi.
Để cho Thiên Hạo một lần nữa quay trở lại cuộc sống bình thường.
Mấy ngày nay, Trầm Di trái lo phải nghĩ.
Để cho Thiên Hạo khôi phục cuộc sống bình thường có lẽ tốt hơn.
Bối cảnh của Thiên Hạo mang đến cho Trầm Di áp lực, nặng đến mức làm cho Trầm Di không thở nổi.
Đối với Thiên Hạo mà nói, kết quả tốt nhất có lẽ là mình buông tay, để cho Thiên Hạo lại một lần nữa trở lại cuộc sống bình thường.
Dù là mình không muốn cỡ nào đi chăng nữa.
Mà Sở Trung Thiên, hắn đã không thể tiếp tục yêu.
Hắn yêu Sở Trung Thiên, có thể Sở Trung Thiên đã từng gây ra thương tổn cho hắn, thực sự không phải dễ dàng có thể quên như vậy.
“Cạch” Một tiếng, giống như là tiếng bàn tay nặng nề đẩy cửa ra.
Trầm Di không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
Là Sở Trung Thiên???
Vốn là đáp án nghi hoặc, lúc nhìn thấy Sở Trung Thiên, thì đã trở thành khẳng định.
Trái tim đập mạnh mẽ nói cho hắn biết, hắn yêu Sở Trung Thiên, hắn đã lại yêu nam nhân đã từng gây cho mình tổn thương sâu sắc.
Sở Trung Thiên từng bước một đi đến chỗ Trầm Di.
“Không…..đừng….đừng tới đây…” Trầm Di không khỏi từng bước một lui về phía sau.
Vì sao, tại sao phải như vậy?
Rốt cuộc tại sao lại yêu Sở Trung Thiên?
Trầm Di đã lui đến góc tường, rốt cuộc không còn đường để lui nữa.
Trầm Di đột nhiên mở cửa buồng vệ sinh bên cạnh ra. Dùng sức đóng lại.
Nhưng ngay lúc đóng lại, cửa liền bị một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt.
Đối phương cường ngạnh kéo cửa lại. Đi đến.
“Sở Trung Thiên…ngươi biết Thiên Hạo cũng ở vũ hội này đúng không?” Trầm Di nhìn Sở Trung Thiên.
Giọt nước từ gò má Trầm Di chảy xuống, giống như nước mắt vậy.
Sở Trung Thiên ngây ngẩn cả người, Trầm Di thông minh hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.
Chỉ muốn nhanh chóng bức Trầm Di rời khỏi Thiên Hạo, dù là hy vọng xa vời đến cỡ nào.
Cái vũ hội này giống như để cho Thiên Hạo giới thiệu đối tượng kết hôn.
Vũ hội tổ chức được một lát sẽ có trò hay, nhưng bởi vì tính toán sai lầm, Trầm Di không được chứng kiến.
“Ngươi muốn cứ như vậy để ta bại lộ trước mắt Thiên Hạo?” Thấy Sở Trung Thiên không nói chuyện, trong lòng Trầm Di không khỏi cảm thấy đau xót.
“Ngươi muốn cứ như vậy chứng kiến bộ dáng chật vật của ta???”
“Chỉ cần ta thống khổ, ngươi cũng rất vui vẻ đúng không??? ” Trầm Di không khỏi cười khổ.
Hóa ra Sở Trung Thiên chỉ là muốn lấy việc đùa bỡn hắn làm thú vui. Chính mình lại như tên