“Ngô…” Một tay liều mạng che miệng của mình.
Tay kia, không khỏi nhéo mạnh lên cánh tay Sở Trung Thiên.
Hoảng sợ nhìn Sở Trung Thiên.
Đột nhiên bừng tỉnh, hắn rốt cuộc đang làm cái gì?
Vì sao lại trầm luân trong ngực Sở Trung Thiên?
Càng đáng sợ hơn chính là, lúc này thậm chí ngay cả ý muốn phản kháng cũng không có?
Vì sao lại có thể như vậy?
Vì sao???
Nỗi buồn không thể hiểu được từ gương mặt chảy xuống.
Chính mình, có phải là quá vô dụng?
Mặc kệ nói cái gì, từ nay về sau không bao giờ…có bất kỳ liên quan gì đến Sở Trung Thiên nữa.
Lực hấp dẫn của Sở Trung Thiên đối với hắn là quá lớn, lớn đến mức có thể cắn nuốt toàn bộ hắn.
Sở Trung Thiên cũng ngừng động tác của mình lại.
Thân thể khẩn trương của Trầm Di, khiến cho cực nóng của hắn như bị bẻ gãy.
“Trầm Di….ngươi ở trong đây?” Thiên Hạo gọi tên Trầm Di. Không biết vì sao, cứ có cảm giác Trầm Di đang ở đây, cách hắn rất gần.
Nghe được thanh âm của Thiên Hạo, thân thể của Trầm Di không khỏi run rẩy, vùng vẫy đứng dậy.
“Buông…thả ta ra…ân…” Chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Thiên Hạo càng ngày càng gần.
Bởi vì hai tay đẩy Sở Trung Thiên, trọng tâm của Trầm Di, toàn bộ đều đặt trên cực nóng của Sở Trung Thiên.
Phân thân to lớn mà nóng bỏng, phảng phất dường như hòa tan của Trầm Di, hơn nữa tiếng bước chân của Thiên Hạo càng ngày càng gần, làm cho trái tim của Trầm Di như muốn nhảy cả ra ngoài.
“Chỉ cần ngươi cầu cứu tiểu tình nhân của ngươi…ta sẽ thả ngươi ra.” Sở Trung Thiên ôm Trầm Di, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nỉ non.
Động tác cự tuyệt vừa rồi của Trầm Di, đã biểu lộ hết thảy.
Trong lòng Trầm Di, Lục Thiên Hạo, vĩnh viễn trọng yếu hơn Sở Trung Thiên hắn.
Đúng nha, mặc kệ hắn có cố gắng như thế nào, cũng không trọng yếu bằng tên Lục Thiên Hạo kia.
Vĩnh viễn không.
Hai mắt Sở Trung Thiên không khỏi trở nên lạnh lùng.
Cúi đầu nhìn Trầm Di.
Hắn thực sự muốn phá hủy tất cả.
Chỉ cần đem Trầm Di triệt để phá hủy, Trầm Di sẽ đến bên hắn.
Bởi vì khi đó đối phương chỉ có thể, tới bên cạnh hắn.
Chỉ là khi đó, Trầm Di sẽ chỉ biết hận mình.
Trầm Di biết rõ vô luận như thế nào, Sở Trung Thiên cũng sẽ không thả hắn, đành phải nhận mệnh che miệng của mình.
“Nếu như tình nhân của ngươi thấy ngươi ở cái bộ dáng này… ngươi đoán hắn sẽ có biểu lộ gì? Sẽ phản ứng ra sao…??” Sở Trung Thiên cảm giác được thân thể Trầm Di đột nhiên co rút, Sở Trung Thiên không khỏi kêu rên một tiếng.
“Không…ta xin ngươi…đừng…đừng như vậy…”Cực lực đè thấp thanh âm, thậm chí có chút biến điệu.
Nếu để cho Thiên Hạo nhìn thấy bộ dáng mình lúc này, vậy hắn sẽ lại thực sự bị phá hủy…
Sở Trung Thiên cúi đầu nhìn Trầm Di.
Khuôn mặt vì *** mà đỏ bừng, trên đó còn một vài vệt nước mắt.
Đôi mắt xinh đẹp mở to, hoảng sợ nhìn hắn.
Đôi môi sưng đỏ, không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ gần như không nghe được.
Sở Trung Thiên cúi người xuống, cúi đầu hôn lên cổ Trầm Di.
Thật sự, thật sự muốn đem ngươi phá hủy hoàn toàn.
Để ngươi, chỉ thuộc về một mình ta.
Vĩnh viễn đem ngươi vây ở trong ngực ta.
Để ngươi chỉ có thể nằm dưới thân ta mà rên rỉ.
“Ta muốn động…” Sở Trung Thiên ôm chặt lấy Trầm Di, chậm rãi di chuyển thắt lưng của mình.
“Cái gì…” Trầm Di ngây ra một lúc, sau đó hiểu ra ý tứ của Sở Trung Thiên, nhanh chóng gắt gao cắn tay mình.
“Ngô…ngô…” Chuyển động mãnh liệt làm cho ý nghĩ run lên, mặc dù thanh âm rên rỉ không có phát ra, nhưng mà tiếng động do thân thể ma sát phát ra, lại khiến cho Thiên Hạo chú ý.
Chỉ cảm thấy tiếng bước chân từng chút từng chút một lại gần, càng ngày càng gần, tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng.
Trầm Di ngẩng đầu lên, thấy được ánh mắt lạnh như băng của Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên muốn phá hủy hắn…
Nhìn ra ý đồ của Sở Trung Thiên, Trầm Di không khỏi dựng tóc gáy.
“Không…cầu ngươi…đừng như vậy…” Cảm giác sợ hãi lan vào thật sâu trong lòng Trầm Di.
Trầm Di không ngừng mà lắc đầu, mà dùng sức nhéo ở cánh tay Sở Trung Thiên.
Ta xin ngươi, ta xin ngươi, cầu ngươi đừng để cho ta xuất hiện trước