Nữ nhân mang Trầm Di đi tới một gian phòng trong, Trầm Di đi vào, trong phòng chỉ có một giường lớn cùng một cái tủ quần áo lớn.
“Buổi tối ngươi ở đây nghỉ ngơi a, bây giờ là thời gian chúng ta làm việc, chờ đến buổi sáng thì chúng ta mới rảnh rỗi.” Nữ nhân mỉm cười nói với Trầm Di.
“Đúng rồi….trong ngăn kéo có thuốc giảm đau.” Nữ nhân thở dài một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Trầm Di, một người vì tình yêu mà quỳ gối, thật sự không khỏi làm cho người ta động lòng.
Chỉ là trong nháy mắt, nữ nhân cũng hy vọng có thể có người yêu thương mình, nhưng mà ở cái loại địa phương này, chưa từng tồn tại thứ gọi là tình yêu.
Tình yêu giống như đóa hoa, nhất định phải ở vùng đất phì nhiêu, mới có thể nẩy mầm, mới có thể nở hoa.
Còn cái nơi đất đai cằn cỗi này, căn bản không thể nào nở ra đóa hoa của tình yêu được, thậm chí ngay cả sống sót, cùng là một loại xa xỉ.
Đi tới trong phòng, mở tủ đầu giường ra, tất cả bên trong đều là áo mưa, tìm nửa ngày, mới thấy được thuốc giảm đau.
Cầm phích nước nóng, rót nước ra, uống thuốc.
Giường rất sạch sẽ, nhưng mà Trầm Di không dám nằm trên, chỉ ngồi yên tĩnh bên cạnh giường.
Dạ dày bộ từng chút từng chút ấm áp, đau nhức cũng không phải quá nhiều.
Ở trong tình huống này, cũng không thể cảm thấy buồn ngủ nữa, tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân, làm cho người ta không khỏi dựng tóc gáy.
Cảm giác bất lực không khỏi lan khắp toàn thân.
Tiếp theo hắn nên làm như thế nào.
Hắn còn có thể làm gì.
Quay đầu lại một chút, nhìn thấy cái tủ quần áo. Không khỏi đi tới, mở cửa tủ ra.
Tủ quần áo chia làm hai tầng, tầng trên trống rỗng.
Tầng dưới còn vài khung ảnh.
Hơi cúi người xuống, cầm lên nhìn nhìn.
Một nữ nhân ôn nhu, xinh đẹp, cùng với một nam nhân nhìn có phần giống với Thiên Hạo??? Ảnh chụp đôi. Hai người trong hình rất hạnh phúc.
Nhưng mà về sau, chỉ có nữ nhân chụp ảnh cùng con của nàng, còn nam nhân thì không còn xuất hiện nữa.
Nhìn đứa trẻ dần dần lớn lên, cảm giác quen thuộc khó hiểu không khỏi tràn khắp toàn thân. Đứa bé khi đến độ tuổi thanh, thiếu niên thì cũng không còn ảnh nữa.
Tay có chút run rẩy, cầm lên bức ảnh đứa bé tầm tuổi thanh, thiếu niên. Cẩn thận nhìn kỹ.
Rất giống Sở Trung Thiên, nhưng mà hoàn toàn không giống với Sở Trung Thiên lạnh băng như bây giờ.
Thiếu niên trong tấm ảnh đó, cười rất hạnh phúc.
Không còn bức nào được chụp nữa.
Cái này, nơi này chẳng lẽ chính là nơi mà Sở Trung Thiên đã từng sống?
Trời ạ…
Hắn mới chỉ ngây người ở nơi này một ngày, đã muốn phát điên rồi.
Nếu như từ nhỏ đến lớn sống ở cái địa phương này…
Không khỏi dùng sức cào tóc.
Mặc kệ, đã nghĩ đến muốn nổ đầu, vẫn không nghĩ ra mình cần phải làm gì.
Đành chờ cho tới trời sáng, từ miệng nữ nhân đó mà tìm hiểu chân tướng sự việc.
Ngồi ở trên giường, nhàm chán nhìn trần nhà cũ nát mà ngẩn người.
Nỗ lực không nghe tiếng kêu thảm thiết. Chỉ mong buổi sáng đến nhanh một chút.
Cuối cùng trời cũng sáng, Trầm Di ngẩng đầu lên.
Các loại thanh âm rốt cuộc cũng lắng xuống.
Chậm rãi, tất cả đều yên tĩnh trở lại.
Có người gõ cửa, đem Trầm Di tới chỗ mama.
“Sự tình ta đều nghe Diệp Tình nói, ta cũng không biết chuyện ta cần làm tiếp theo, là đúng hay sai.” Nữ nhân độ tuổi trung niên nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Ta chỉ hy vọng, ngươi đừng dùng những lời ta nói với ngươi, để hại Sở Trung Thiên. Cũng đừng nói cho người yêu còn lại của ngươi, được không?” Diệp Tình đã nói nam nhân trước mắt tuyệt đối có thể tin, nàng cũng chỉ có thể tin tưởng Diệp Tình mà thôi.
“Ta đã biết…”
“Chúng ta thứ 6 hàng tuần đều đi vào trong thành phố. Để bổ sung thức ăn cùng vật dụng cần thiết. Một ngày hơn 20 năm trước, lúc chúng ta đi mua sắm, ở trong thành phố có bắt gặp một nữ nhân ngã trên đường cái.”
“Tay của nữ nhân kia không ngừng đổ máu, nhưng nàng vẫn ôm bụng không ngừng kêu cứu.” Trên mặt nữ nhân, không khỏi xuất hiện vẻ mặt thống khổ.
“Ta cùng các chị em, thật sự nhìn không được, liền đem nàng về theo. Tay của nàng bị gãy xương, nhưng không có tiền chữa trị, cứ đơn giản mang băng bó lại thôi.”
“Ba tháng sau, bệnh tình của nữ nhân đã tốt lên rất nhiều, nàng cho ta biết, nàng tên Sở Mộng Ngọc. Nhưng tay của nàng cũng không thể làm được việc nặng nữa. Bụng của nàng cũng nổi lên, lúc đó chúng ta mới biết được nàng đang mang thai.”
“Ở loại địa phương này, trẻ con chính là vướng víu. Chúng ta định cho nàng phá thai, nhưng mà nàng chết sống cũng không nguyện ý.”
“Ta có thể hiểu được, cũng không kiên trì, khi đó ta cũng có một đứa con. Cho nên ta