Không muốn quan tâm bất cứ chuyện gì nữa, chỉ muốn cứ như vậy một mực nằm ngủ.
Trầm Di ngã vào trên giường mềm mại, đem mình co lại thành một khối.
Lần này, Sở Trung Thiên đã triệt để thương tổn hắn, mặc kệ vì lý do gì, hắn cũng không thể tha thứ cho Sở Trung Thiên.
Vì sao, bất luận cố gắng thế nào, sự tình đều không hề thay đổi chút nào, ngược lại càng trở nên hỏng bét?
Chỉ muốn cứ như vậy mà nằm xuống giường ngủ.
Hắn quá mệt mỏi.
Không cách nào thay đổi cái hiện thực tàn khốc này nữa.
Có thể thấy được Sở Trung Thiên thả chậm tốc độ như đã hứa với Trầm Di ( khúc này lại chém gió), nhưng mà Lục Thiên Hạo cũng không có sức đáp trả.
Chiếm đoạt của Sở Trung Thiên đối với Lục Thiên Hạo đã trở thành tình thế bắt buộc.
Sở Trung Thiên nhìn tài liệu.
Làm nhiều động tác như vậy.
Lục gia hẳn đã phát hiện kẻ đứng sau mọi chuyện là công ty của hắn đi.
Nhưng có lẽ sẽ không biết, cái công ty này có quan hệ thế nào với gia tộc bọn họ.
Từ Vũ mà biết được, Lục gia đang chuẩn bị ra tay với Trầm Di.
Mặc kệ thế nào, cũng không thể để Trầm Di xảy ra cái gì ngoài ý muốn, chỉ có điều, lời của mình, hắn còn có thể nghe?
Mọi thứ hắn thiếu nợ Trầm Di, hắn vẫn nhớ.
Lần báo thù này, nếu như hắn chết, có lẽ sẽ không ai khóc vì hắn a.
Nếu như mình không chết, vậy sau đó phải làm sao?
Liệu còn có thể có người lại một lần nữa tiến vào trong lòng hắn?
Cái bẫy mình bố trí tốt đã bắt đầu chuyển động, cho dù thế nào cũng không thể dừng lại được.
Nếu kế hoạch bại lộ thì thứ mình lấy được, chỉ có tử vong.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Sở Trung Thiên nghi hoặc, nhưng vẫn nghe máy.
“Sở Trung Thiên.”
Nghe được đối phương gọi tên của mình, Sở Trung Thiên không khỏi sửng sốt một chút. Bởi vì hiện tại tên của hắn, không mấy người biết là Sở Trung Thiên.
“Ngươi có thể mang Trầm Di đi? Trầm Di hiện tại có thể gặp nguy hiểm.” Thanh âm của đối phương không khỏi run rẩy.
“Ngươi, ngươi là Lục Thiên Hạo?” Nhưng mà đối phương không đầu không đuôi gọi điện thoại tới, rốt cuộc là có ý gì.
“Ngươi là bởi vì Trầm Di mới đả kích ta sao?” Thanh âm đối phương rất bối rối.
“ Cầu ngươi hãy mau dẫn hắn đi, hắn có thể gặp nguy hiểm.”
“Ta..với hắn đã không còn khả năng.” Lục Thiên Hạo rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chính mình khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm đẩy Trầm Di về phía hắn, hắn lại đẩy Trầm Di về phía mình?
“Vì sao??? Nửa năm trước, các ngươi không phải còn yêu nhau như vậy?”
Chuyện phát sinh về sau, Lục Thiên Hạo tuyệt không biết rõ.
Kỳ thật không phải không biết rõ, mà là hắn không muốn miệt mài theo đuổi.
“Hắn không phải có ngươi rồi sao?” Sở Trung Thiên không khỏi cười khổ một cái, nói với Lục Thiên Hạo.
Lục Thiên Hạo, ở trong lòng Trầm Di, chính là một tồn tại còn quan trọng hơn cả hắn a.
Lục Thiên Hạo hiểu lầm. Hắn sở dĩ nhằm vào Lục Thiên Hạo, không phải bởi vì nguyên nhân là Trầm Di.
Nhưng mà Lục Thiên Hạo có thể tra ra thân phận của hắn, cũng không phải là một người đơn giản.
“Ta làm sao có thể so với ngươi.” Lục Thiên Hạo không khỏi cười khổ. “Dù sao…hắn là vì ngươi nên mới tự sát a.”
“Ngươi nói cái gì????” Sở Trung Thiên không khỏi trừng to mắt.
Trầm Di, là vì hắn nên mới tự sát???
Không, không thể nào đâu?? Nỗ lực hít sâu hai cái, Sở Trung Thiên làm cho mình tỉnh táo lại.
“Ngươi một câu cũng không nói, liền biến mất, hắn ở trong nhà đau khổ đợi ngươi một tháng, sau đó thì tự sát. Nếu như khi đó, không có Diệp Tình gọi điện thoại cho ta, hắn đã vĩnh viễn không còn tồn tại.” Khi đó hắn đang cực lực trốn tránh Trầm Di, nếu như khi đó, hắn cùng cùng Trầm Di nói rõ, có lẽ Trầm Di cũng sẽ không tự sát.
“Vậy ngươi vì sao, vì sao nói là vì ngươi?” ( đọc câu này líu cả lưỡi)
Sở Trung Thiên lần này triệt để ngây ngẩn cả người.
Hắn cho tới nay, rốt cuộc đang làm cái gì, hắn làm, chỉ là không ngừng thương tổn Trầm Di.
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta nói với người khác, Trầm Di bị người ta đùa bỡn, sau đó lại bị người ta vứt bỏ??” Khiến cho Trầm Di mỗi ngày đều bị người khác khinh khỉnh?
“Các ngươi trong lúc