Tiễn con gái nuôi xong, hai người đi lên.
“Nàng vừa rồi đã nói gì với ngươi?” Sở Trung Thiên cảnh giác nhìn Trầm Di.
“Ngươi, ngươi muốn nghe nói thật?”
“Đương nhiên.” Sở Trung Thiên không biết tên Linh Vũ kia sẽ nói cái gì có ích với Trầm Dĩ.
“Nàng nói lễ vật tốt nhất đối với các ngươi chính là…hoàn toàn nghe lời của các ngươi.”
“Vậy ngươi đáp ứng rồi?” Sở Trung Thiên cùng Lục Thiên Hạo đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó hỏi Trầm Di.
Cơ hội khó có được như thế, đương nhiên hai tiểu công phải nỗ lực bắt lấy.
“Ân,” Trầm Di khẽ gật đồng, vốn tưởng rằng yêu cầu này rất đơn giản.
Kỳ thật Trầm Di cũng có thể nhìn được hương vị tình sắc trong điều kiện này.
Nhưng mà ý nghĩ xấu xa trong bung, Trầm Di hắn sao có thể đoán được.
Lục Thiên Hạo nhìn thấy biểu tình của Sở Trung Thiên thì chỉ biết sắp có trò hay để nhìn.
Từ khi Sở Trung Thiên chiếm đoạt Sáng Thể, Lục Thiên Hạo đã biết Sở Trung Thiên không phải là một nhân vật đơn giản.
Chỉ có thể nói, Trầm Di đã quá coi thường Sở Trung Thiên.
Thời gian tiếp theo, mọi người đều làm chuyện mà mình muốn làm, đến bữa tối, hai người chuốc Trầm Di khá nhiều rượu.
Trầm Di uống đến khi mặt đỏ bừng, Sở Trung Thiên mới buông tha cho Trầm Di.
Dù sao chuyện kế tiếp, để cho Trầm Di bớt lý trí một chút cũng tốt.
Sở Trung Thiên đến bên người Trầm Di, bế Trầm Di lên.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì…” Chỉ có một câu hỏi đơn thuần hỏi Sở Trung Thiên, Trầm Di thật sự đã say.
“Đương nhiên là tiếp thu lễ vật.”
“Nhưng mà còn chưa tới lễ Giáng Sinh…” Bộ dáng đáng yêu của Trầm Di khiến cho Sở Trung Thiên không khỏi bật cười.
“Ta thật sự nhịn không được…” Mấy ngày hôm trước bởi vì thực hiện kế hoạch, phải cưỡng chế rời khỏi lần hoan ái kia. Kết quả làm hắn về phòng quay tay cả đêm.
Cho nên Sở Trung Thiên muốn lần này đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Đi tới phòng ngủ, đem Trầm Di đặt lên trên mặt giường lớn.
“Còn nhớ rõ lễ vật ngươi đáp ứng cho chúng ta?” Sở Trung Thiên hỏi Trầm Di.
“Ân…hoàn toàn nghe lời của các ngươi.”
“Nhớ rõ là tốt rồi, cởi quần của ngươi ra, ta muốn nhìn ngươi tự an ủi.”
“Ngô…” Trầm Di cũng không có phản bác, chỉ là ngồi xuống, tựa vào trên tường. Sau đó kéo khóa quân. Chất cồn trong rượu đã ăn mòn lý trí của Trầm Di.
Run rẩy đưa tay vào luần lót, sau đó kéo quần lót xuống dưới.
Phân thân đã hơi cương cứng, Trầm Di đưa tay ra, sau đó dùng ngón tay vuốt ve linh khẩu.
“Ngô…” Làm cho Trầm Di có cảm giác, không chỉ có ngón tay kích thích, còn có ánh mắt nóng bỏng của hai người.
Nhẹ nhàng xoa nắn xung quanh, toàn thân đều không ngừng run rẩy.
“A…ngô…” Phân thân chậm rãi đứng thẳng lên, không ngừng cảm thụ kích thích đến từ ngón tay.
“Ngô…” Dùng ngón cái kìm ở linh khẩu, thân thể Trầm Di không ngừng phát run.
Lý trí còn sót lại, cũng không khiến Trầm Di dùng sức kích thích chính mình.
Trầm Di nhắm chặt mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của hai người, cả người đều cảm thấy nóng lên.
Cảm giác được giường đang lắc lư.
“A…không cần.” Phân thân đột nhiên bị ai đó cầm lên, làm cho Trầm Di không khỏi kêu lên.
Mở mắt ra, Sở Trung Thiên đang cầm lấy phân thân của hắn, chậm rãi chà xát.
“Vừa rồi là làm như thế nào? Là thế này phải không?” Ngón tay Sở Trung Thiên vuốt ve dọc theo phân thân, nhưng mà lực đạo mạnh hơn.
“Ngô…” Trầm Di không khỏi vươn tay, túm lấy cánh tay Sở Trung Thiên.
“Sau đó là như vậy?” Ngón cái nhịp nhàng kìm chặt linh khẩu, Sở Trung Thiên cười xấu xa nhìn Trầm Di.
“A…không…đủ…không cần phải như vậy…” Do tác dụng của rượu, thân thể ngược lại càng trở nên mẫn cảm hơn. Nếu còn như vậy, không biết mình sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
“Ngươi đủ rồi? Ta còn không đủ…” Nhẹ nhàng thở dài bên tai Trầm Di, sau đó Sở Trung Thiên kéo khóa quần mình, phân thân cứ thế trực tiếp nảy ra.
Sở Trung Thiên kéo tay Trầm Di qua, đặt lên trên phân thân của hắn.
Nhiệt độ nóng hổi làm cho thân thể Trầm Di không khỏi run lên. Sau đó Trầm Di khẽ cắn môi, chuyển động tay của mình.
Thiên