“Ngô…” Trầm Di mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Sở Trung Thiên.
Tim không khỏi ngừng đập nửa nhịp.
Muốn cử động mình, lại cảm giác toàn thân đều đau nhức. Còn có cảm giác đau nhức từng bên hông truyền đến.
Trầm Di không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nỗ lực hồi tưởng, nhớ tới một ít đoạn ngắn.
Kết quả Trầm Di lập tức đỏ bừng cả mặt.
Trời ạ, hắn lại giúp Sở Trung Thiên…
Sau đó còn…
“Sớm…” Sở Trung Thiên mở mắt ra, liền nhìn thấy Trầm Di ở đằng kia đỏ mặt, biểu tình khiếp sợ.
Không khỏi vươn tay, giữ lấy đầu Trầm Di.
Tùy ý chà đạp đôi môi mềm mại.
Vết sưng đỏ trên môi quâ một đêm vẫn chưa tan hết, có thể tưởng tưởng được tói qua kịch liệt đến cỡ nào.
“Ngô…” Thanh âm của Trầm Di có chút khàn khàn, cảm giác yết hầu hơi khô.
Thanh âm không lớn không nhỏ, đánh thức Lục Thiên Hạo, kết quả tay của Lục Thiên Hạo tìm kiếm phía hạ thân hắn.
Trời ạ, nếu cứ như vậy, hắn tuyệt đối sẽ có một ngày tinh tận nhân vong mà chết.
“Các ngươi…hai người tiết chế lại một chút cho ta…” Nhưng mà phẫn nộ của Trầm Di lại bị đôi môi của Sở Trung Thiên che phủ mất.
Hai mắt không khỏi bị sương mù che chắn, kỹ thuật hôn của Sở Trung Thiên thật sự là quá tốt.
Nhưng mà hai người cũng không có làm động tác gì quá phận, dù sao nếu dục hỏa bốc lên, khó chịu chính là hai người bọn họ.
Trầm Di giật lại chăn, muốn xuống giường. Sở Trung Thiên lập tức ngăn cản hẳn.
“Hôm nay ngươi cứ ở trên giường đi.” Dù sao trải qua ngày hôm qua kịch liệt như vậy, Trầm Di hiện tại tuyệt đối không có khả năng xuống giường nổi.
Trầm Di chỉ có nghe lời ngồi ở trên giường.
Dù sao cảm giác đau nhức trên người không phải nói đùa.
Vốn cho rằng, tính xấu của Sở Trung Thiên có thể thay đổi được, nhưng mà Trầm Di phát hiện, hắn sai rồi.
Tên kia, còn dạy hư Lục Thiên Hạo.
Từ sau khi xác nhận ba người, Trầm Di phát hiện, Lục Thiên Hạo giống như có chút biến xấu.
Ngay từ đầu cũng không quá để ý, nhưng mà dần dần mới phát hiện vấn đề quá nghiêm trọng.
Vốn chỉ có một Sở Trung Thiên đã đủ để người ta chịu không nổi, nếu như là hai thì…Trầm Di chỉ nghĩ đến đã cảm thấy tóc gáy dựng đứng.
Đúng lúc này, Lục Thiên Hạo mang bữa sáng tới.
“Thiên, Thiên Hạo…” Trầm Di cuống quít kéo tay áo Lục Thiên Hạo lại.
“Ân? Làm sao vậy?” Lục Thiên Hạo cười hỏi Trầm Di. Sau đó lấy ra cái bàn nhỉ, đặt cơm lên mặt bàn.
“Ngươi có thể ngàn vạn đừng tìm Sở Trung Thiên học.” Trầm Di nói đến đây, mặt không khỏi đỏ bừng.
“??? Học cái gì?” Lục Thiên Hạo bị lời nói đột nhiên xuất hiện này của Trầm Di làm cho bối rối.
“Ách…” Trầm Di lập tức ngây ngẩn cả người, cũng không thể nói đừng Sở Trung Thiên, hư hỏng ở trên giường như vậy a.
“Cứ coi như ta chưa nói gì…” Trầm Di chỉ có thể buồn bực tiếp tục ăn cơm.
“Hắn là sợ ngươi nếu như cũng giống như ta làm khó hắn, thân thể của hắn sẽ triệt để ăn không tiêu, có phải vậy không, Trầm Di??” Sở Trung Thiên nghe lời của Trầm Di, cười cười giải thích với Thiên Hạo.
Lục Hhiên Hạo nghe Sở Trung Thiên giải thích, không khỏi sửng sốt một chút.
Sau đó cười nói với Trầm Di. “Xem ra ở trong lòng ngươi ta so với Sở Trung Thiên còn trọng yếu hơn a.”
Lúc này sửng sốt chính là Trầm Di, trong ý nghĩ của Lục Thiên Hạo sao có thể phân tích ra kết quả này.
“Này này…không phải như vậy a.” Sở Trung Thiên không khỏi nheo mắt lại, đối với phản ứng của Lục Thiên Hạo rất bất mãn.
“Ý tứ cảu Trầm Di là nói kỹ thuật của ta so với ngươi tốt hơn.” Những lời này của Sở Trung Thiên làm cho Trầm Di đỏ mặt đến tận cổ.
“Nào có, rõ ràng hắn là để ý ta.” Lục Thiên Hạo không khỏi trắng mắt liếc Sở Trung Thiên.
Sau đó hai anh em liền cãi nhau loạn lên.
“Ngươi…hai người các ngươi còn không để cho ta yên tĩnh ăn cơm a!!!!” Trầm Di đối với cái này không nói gì, cũng chỉ có thể không nói gì.
Mấy tháng sau đó, tập đoàn Sáng Thế đi vào quỹ đạo, hơn nữa càng lúc càng lớn.
Hiện tại tập đoàn Sáng Thế cơ bản đều là do Sở Trung Thiên quản lý.
Lục Thiên Hạo cùng Trầm Di cũng vui vẻ thoải mái tự tại. (Đúng như ta dự đoán nha, bạn Sở làm kinh tế, bạn Lục làm bếp, còn đại thúc…)
“Trầm Di…” Sở Trung Thiên mở quyển sách hướng dẫn du lịch. Hỏi Trầm Di.
Chỉ chớp mắt đã là tháng ba, là mùa xuân.
Cho nên tâm tình của Sở đại soái ca của chúng ta, cũng tựa như khí trời. Phát xuân. ( Gu gồ dịch từ “phát xuân” thành “tóc mọc lên” =))))))))
“Muốn đi hưởng tuần trăng mật không?” Sở Trung Thiên hỏi Trầm Di.
“Tuần trăng mật?” Trời ạ, chẳng lẽ cuộc sống của bọn họ còn chưa đủ ngọt ngào.
Bên hông vẫn còn lưu lại cả giác của hai người bọn họ lưu lại từ maay hôm trước.
Trầm Di chỉ có thể thở dài.
Bây giờ thân thể của mình càng ngày càng trầm mê trong cảm giác mà đối phương mang đến.
Ba người ở cùng một chỗ luôn cảm thấy ngọt ngào.
Cảm giác kia thật sự không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ để biểu đạt.
Giống như tìm được phần còn