Lục Thâm chưa từng tới KTV như thế, một cánh cửa nhỏ, bảng hiệu treo trên cửa, sớm đã bị ánh nắng thấm vào thành màu đỏ sậm, nước sơn ba chữ "KTV" dần phai màu đến lợi hại, cạnh cửa chính là thùng rác, mỗi góc cầu thang đều đen thùi lùi một mảnh, trên tay vịn dường như dính nhớp dầu mỡ.
Lục Thâm còn chưa lên tới lầu hai KTV, đã nghe thấy các loại nhạc ầm ĩ do chất lượng cách âm phòng quá kém nên không thể ngăn cách hoàn toàn, anh nhíu nhíu mày, hé miệng bước lên bậc thang cuối cùng.
Chỉ Nghênh là em họ nhà nội vừa lên cấp 3 của Lục Thâm, gần đây con bé mê mẩn một tên côn đồ xã hội đen, cả ngày lẽo đẽo đi phía sau người ta còn đòi theo về nhà, hôm nay Lục Thâm phụng mệnh cô mình đi tìm nhỏ em họ trốn học.
Mới vừa bước vào KTV, phía sau quầy thu tiền nhỏ có một em gái nhìn thấy Lục Thâm mắt sáng rực lên, dùng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn hỏi:
"Anh đẹp trai muốn vào phòng riêng à?"
Lục Thâm nhìn cô một cái, không lên tiếng, trực tiếp quay người đi vào bên trong KTV.
Hành lang KTV rất hẹp, trên sàn trải một tấm thảm, đại khái là có từ lúc khai trương tới giờ, đã không thấy rõ hoa văn, đèn trên đỉnh đầu là màu vàng ấm, thế nhưng rất mờ, phảng phất một giây sau sẽ tắt.
Trên mỗi cánh cửa gian phòng đều khảm một viên pha lê nhỏ, Lục Thâm xem xét từng phòng, khiến anh cảm thấy như mình như là ông thầy chủ nhiệm thời trung học đi kiểm tra kỷ luật.
Lục Thâm nhìn vào bốn, năm căn phòng riêng, đều không thấy Chỉ Nghênh, trước cửa căn phòng khách vừa rời đi, nhân viên phục vụ đang thu dọn đồ đạc.
Có một người ở bên trong quét sàn, còn có một người đứng ở cửa đẩy xe, trong xe chất đầy cốc và rác thải. Lục Thâm tùy ý nhìn lướt qua liền đi tới, sau đó bước chân dừng một chút, không thể tin tưởng quay đầu lại.
Cái người đang trong phòng khách khom lưng quét sàn, gò má ấy, đã quen thuộc khắc vào nơi sâu thẳm trong trái tim của Lục Thâm.
editor @YinKeAi. beta @bihyuner
Lục Thâm thất thần, anh cảm thụ được nội tâm mình rung động, đứng ở đó không thể nhúc nhích, ánh mắt gắt gao dính ở trên người kia, nhìn cậu đứng dậy, đem rác thải quăng vào cửa xe, thu hồi dụng cụ vệ sinh, cùng người phục vụ ở cửa đi vào trong.
Hai người như là không nhìn thấy trước cửa có thêm một Lục Thâm cao to đứng nghiêm.
Trong cổ họng Lục Thâm như nghẹn ứ, anh trầm mặc, chầm chậm khiến ba chữ kia từ chỗ sâu trong não đến bên miệng, chờ hai người kia đi hơn năm mét, anh mới đem cái tên không gọi suốt bốn năm qua thốt ra:
"Kỷ Thanh Thiền."
Thanh âm không lớn, nhưng đã đủ để hai người kia nghe rõ ràng.
Một nhân viên phục vụ ngừng bước chân, kéo lại người còn đang đi về trước, quay đầu lại, nghi hoặc nhìn chằm chằm người đàn ông vẻ mặt phức tạp cách đó không xa, ánh mắt ấy như muốn thiêu đốt người bên cạnh mình.
Người phục vụ bị lôi kéo nghiêng đầu, nghe thấy đồng nghiệp bên cạnh nói:
"Anh Thiền, người kia có phải là đang gọi anh?"
Lục Thâm nhìn người đó thả cây chổi xuống, rồi chậm rãi xoay người.
Lục Thâm cảm thấy lần đối diện này dài đăng đẳng như cả một thế kỷ, phảng phất chỉ vài giây ngắn ngủi, anh nhìn thấy trong mắt Kỷ Thanh Thiền đầu tiên là mê man, rồi choáng váng, cuối cùng tràn đầy hoang mang tránh né, Kỷ Thanh Thiền quay đầu lại, kéo cậu phục vụ bên cạnh, âm thanh khàn đặc:
"Đi, đi, bàn giao ca."
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.
Cậu nhân viên nghi hoặc nhìn Lục Thâm, rồi quay đầu nhìn Kỷ Thanh Thiền, nhún vai không rõ sao cả, đẩy xe tiếp tục đi về trước.
Hai người đẩy đồ vật tới chỗ đằng sau, thật ra chỉ là một gian phòng chứa không lớn, sắp xếp lại túi rác thải, cậu trai phục vụ quái lạ liếc nhìn Kỷ Thanh Thiền:
"Anh Thiền, người nọ đi theo chúng ta lại đây."
Tay Kỷ Thanh Thiền nắm túi rác dừng một chút, cậu hé miệng, đôi môi nhạt màu còn trắng hơn vừa rồi, cậu cúi đầu nói:
"Rác thải để tôi vứt, cậu trở về đi."
Cậu ta ồ đáp ứng một tiếng, lúc đi ra ngoài quan sát một chút người đàn ông bình tĩnh đứng ngoài cửa, đánh giá không phải là người xấu, mới đi.
Kỷ Thanh Thiền thay đổi đồng phục, đổi thành quần áo của mình, nhấc lên túi rác đen lần nữa, chuẩn bị từ cửa dành cho nhân viên đi ra ngoài, vừa đi tới thềm cửa cánh tay liền bị kéo lại.
"Kỷ Thanh Thiền."
Lục Thâm cầm tay người ta không buông, hô lên một tiếng.
Người bị kéo thở dài, âm thanh vẫn khàn khàn như hồi nãy, hơi hữu khí vô lực nói: "Buông ra."
Sao Lục Thâm có khả năng thả, cánh tay Kỷ Thanh Thiền đều bị anh nắm ửng hồng, biểu tình Lục Thâm không nghiêm nghị giống lúc nãy, mà từ từ mang tới chút mừng như điên cùng kích động, anh căn bản không muốn nghe Kỷ Thanh Thiền nói cái gì, chỉ chặt chẽ siết lấy lôi người đi ra ngoài cửa, Kỷ Thanh Thiền bắt đầu phản kháng, cậu vùng vẫy cánh tay mạnh mẽ thoát khỏi Lục Thâm.
"Đi cửa lớn sẽ bị phạt tiền!"
Giọng Kỷ Thanh Thiền mang theo hấp tấp nói.
editor @YinKeAi. beta @bihyuner
Lục Thâm ngừng bước chân, trong mắt