Theo tính tình của Phạm Nhàn, đánh nhau xong tự nhiên sẽ quay về nhà, tìm các ma ma, thế nhưng ngàn vạn lần không ngờ được Phạm Nhược Nhược lại trừng mắt liếc mình. Dường như muội muội trách mình xuất thủ nặng quá thì phải, hắn không làm gì khác được là phải lắc đầu cười khổ, nhìn muội muội móc chiếc khăn tay từ trong túi ra lau lau chóp mũi chảy máu của Diệp Linh Nhi.
“Chóp mũi của Diệp Linh Nhi quả thực rất đẹp đi, chỉ thương cho lúc này lại sụt sịt chảy nước như trẻ con vậy.”
“Diệp Trọng gia cũng họ Diệp, mẫu thân mình cũng họ Diệp, năm đó có phải vì nguyên nhân này cho nên vẫn không vừa mắt, hôm nay ta cũng không vừa mắt với Diệp Linh Nhi này, xem ra là ảnh hưởng từ các vị tiền bối rồi.”
Kỳ thực Phạm Nhàn là một người rất trầm ổn, nhưng lúc này cũng cảm thấy xấu hổ, nhất thời không tiện bỏ đi, cho nên không thể làm gì khác là nghĩ những chuyện linh tinh này để che giấu cảm tình của mình.
…
Sau hồi lâu, Diệp Linh Nhi khóc sướt mướt rốt cuộc cũng được Phạm Nhược Nhược an ủi mà bình tĩnh lại, nhìn Phạm Nhàn ở ngoài trong mắt vừa hận vừa có một chút kính nể. Nàng dù sao cũng là nữ nhân của Diệp gia, kỹ không bằng người, cũng không dây dưa nhiều, đứng lên thi lễ với Phạm Nhàn, biểu thị đã chịu thua.
Thấy đối phương quang minh chính đại như thế, như vậy, Phạm Nhàn cũng có chút xấu hổ, ho khái hai tiếng thuận miệng hỏi:
- Nàng vừa dùng chưởng pháp gì vậy?
- Đại Phách Quan!
Diệp Linh Nhi khụt khịt mũi, vẻ mắt quật cường trả lời:
- Ta chịu thua, nhưng chỉ là học nghệ không tinh, không có quan hệ với võ nghệ gia truyền của Diệp gia ta.
Phạm Nhàn lúc này mới thấy cô nương này cũng có chỗ khả ái đây, vừa cười vừa nói:
- Đại Phách Quan, cái tên rất hay, xem ra là bản giản lược của Lưu Vân Tán Thủ, cô nương có thể có tu vi võ đạo bậc này, đã không tồi rồi.
Bên cạnh kiệu hoa toàn nhân sĩ, trước mặt cũng có người, phía sau cũng có. Cho nên Diệp Linh Nhi bưng mũi vẫn đang chảy ra tơ máu, nói lầm bầm hai tiếng hỏi:
- Ngươi dùng cái chiêu số gì vậy?
Diệp gia là một nhà võ si, Diệp Linh Nhi lúc này không vội về nhà, nhưng vội vã muốn biết thủ đoạn quỷ mị khó lường của đối phương tới tột cùng là chiêu số gì. Khánh nhân thích võ, nhưng chưa từng có ai ra tay như Phạm Nhàn, chỉ dựa vào chân khí, tốc độ, phán đoán của mình mà có thể đi sau tới trước. Ỷ vào lý giải của mình với thân thể mà công kích vào những bộ vị khó để ý của đối phương, sẽ thu được những thắng lợi cuối cùng ---- loại thủ pháp này quả thực Diệp Linh Nhi chưa từng gặp qua, nhưng thúc tổ của nàng thật ra đã gặp qua.
Phạm Nhàn ngẩn người, nghĩ thầm cái bộ hắc quyền này cũng không thể tính là chiêu số gì được, trong lòng thoáng động:
- Chỉ là thủ đoạn nhỏ của ta, Diệp cô nương nên nhanh chóng đi chữa trị đi.
Những thủ đoạn này là Ngũ Trúc chỉ dạy cách giết người cho hắn, Phí Giới chỉ dạy thuật nhận biết cơ thể người cho hắn, hơn nữa lần đầu vận dụng ở đường Ngưu Lan thì thấy tâm đắc, hợp thành một bộ kỹ xảo. Phạm Nhàn gọi nó là Tiểu Thủ Đoạn, quả thực là danh như thực.
Sau này Tiểu Thủ Đoạn của Phạm Nhàn ở kinh đô có danh tiếng có tiếng, trên các quyển sách võ đạo của thành nào cũng được liệt vào danh mục bắt buộc, nhưng Phạm Nhàn lại không thể tưởng tượng ra được, nếu không hắn nhất định sẽ nghĩ ra một cái tên cực kỳ phong hoa tuyết nguyệt như “Đạm Châu chiết mai thủ” hay “Ti Nam lục dương chưởng” …
Nhưng là hôm nay Tiểu Thủ Đoạn lại thắng Đại Phách Quan.
…
Trong kinh loại ‘luận bàn võ đạo’ này tuy rằng chỉ tiến hành ở trong phủ, nhưng cũng không phải là chuyện gì mới mẻ. Cho nên Phạm Diệp hai phủ vẫn không bị ảnh hưởng gì, Diệp Linh Nhi chịu thua phẫn nộ rời đi, chỉ là trước khi rời đi, kiên trì lấy loan đao ở thắt lưng đưa cho Phạm Nhàn, nói là sau khi luận võ chịu thua phải có tiền cược.
Ngồi trong xe ngựa, Phạm Nhàn cười khổ thưởng thức món ‘tiền cược’ trong tay, nghĩ thầm vô duyên vô cớ đánh với cô nương nhà người ta một trận, nói không chừng sau này còn đắc tội với Diệp phủ. Phạm Nhược Nhược dừng như đoán được hắn suy nghĩ cái gì, mỉm cười nói rằng:
- Không có gì đáng ngại đâu, đệ tử Diệp phủ thích võ, thiên hạ đều biết, không phải ai cũng là tông sư. Diệp Trọng đại nhân thân làm quan to, càng không bởi vì chuyện nhỏ này mà tức giận đâu.
Phạm Nhàn thở dài nói rằng:
-Cũng không hoàn toàn bởi vì chuyện đó mà phiền não, chỉ là hơi vu vơ một chút mà thôi.
Phạm Nhược Nhược cười ha hả hỏi:
- Lúc trước ca ca cự tuyệt quyết đấu, thực sự làm cho mọi người cảm thấy bất ngờ.
- Bất ngờ? Là lo lắng người kinh đô cho rằng ta nhát gan ư? Muội lúc trước đã nói qua rồi, nàng chỉ là một cao thủ thất phẩm mà thôi, mà ta ngay cả bát phẩm cũng giết được nữa là. Mặc dù ta không muốn giao thủ với nàng, lẽ nào người trong kinh đô còn cho rằng ta sợ nàng sao?
Phạm Nhàn vừa cười vừa nói:
- Tuy rằng nói đao kiếm có lực lớn hơn ngôn ngữ nhưng nếu chỉ dùng ngôn ngữ cũng đủ để đả kích đối phương, thì hà tất phải động đao kiếm làm chi.
Nói xong những lời này, hắn bỗng nhiên vỗ đùi, ảo não nói:
- Được rồi, cũng đã đánh rồi, hơn nữa trận này cũng có tác dụng không lớn.
Phạm Nhược Nhược cười vèo một cái.
Phạm Nhàn hiếu kỳ hỏi:
- Vì sao Diệp gia tiểu thư nhìn ta không vừa mắt nhỉ?
Phạm Nhược Nhược ngẫm nghĩ nói rằng:
- Muội muội chẳng rõ. Đại khái trước kia thấy chị dâu phải gả cho ca là một chuyện rất gượng ép, sau tuy rằng không nói tới vấn đề này nữa, nhưng chúng ta đã lừa nàng một lần, nhờ nàng giúp đỡ mà cho huynh đi gặp mặt chị dâu, nàng không nuốt được cơn tức giận này.
Phạm Nhàn cười khổ nói:
- Ta chỉ biết, trong đó nhất định có bí mật gì.
- Then chốt là đệ tử của Phí đại nhân.
Phạm Nhược Nhược tiếp tục giải thích:
- Ca ca lần trước dùng cái này để đánh bóng tên tuổi, hôm nay dường như rất nhiều người điều biết nhà chúng ta cùng Giám sát viện Trần đại nhân có quan hệ không tồi, có thể bởi vì sơ hở này không.
Phạm Nhàn rùng mình, nghĩ thầm không lẽ người khác từ chuyện này mà đoán ra cái gì sao? Nhưng mà nghĩ lại, Diệp gia đều biết ít nhiều chuyện những năm trước, ở kinh đô mấy tháng, chỉ bằng cái nhìn thấy trước mắt, dường như người kinh đô cũng đã sớm quên chuyện những năm trước rồi.
Phạm Nhược Nhược lúc này đưa cho hắn một trang giấy, tiếp nhận nhìn lại, liền cuộn tròn lại ném ra ngoài cửa xe. Trên giấy có mấy chữ của Uyển nhi, hôm nay mục đích chủ yếu tới biệt phủ, là muốn thương lượng với vị hôn thê một chút, lập tức đi bái kiến nhạc phụ
đại nhân, hẳn là muốn mình là việc gì đây. Tuy rằng Lâm Uyển nhi từ nhỏ không có sống cùng tể tướng, nhưng dù sao cũng là phụ thân cùng nhi nữ, so với một người ngoại nhân như hắn phải hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, sắc trời u ám, có mây đen trên tời, ánh dương quanh ảm đạm, nhưng làm cho kinh đô tăng thêm vài phần cảm giác ẩm thấp.
Phạm Nhàn lau mồ hôi, ngồi xổm ven đường Giáp Trúc, tinh tế lực chọn hàng trên quầy hàng. Đường Giáp Trúc là nơi tập kết đồ chơi của cả kinh đô, người có hứng thú với mấy đồ vật này, mỗi khi khí trời không tồi đều thích đi dạo trên con đường này. Phạm Nhàn học phương pháp của một hành gia, một chân dẫm nát mặt đường, một chân dẫm đạp lên tấm giấy dai bên cạnh quầy hàng, ngón tay di chuyển lộn xộn trên quầy, hơn nửa canh giờ sau cũng không có kết quả gì.
Chủ quán có chút nóng nảy, chỉ là nhìn cách ăn mặc của hắn là người đại phú đại quý, cho nên không dám nói nhiều lời, chỉ bồi tiếp cười nói:
- Vị công tử, ngài muốn mua hàng hóa gì ở cửa hàng ta?
- Lọ thuốc hít!(1)~ Phạm Nhàn có chút bất đắc dĩ mà mở miệng. Uyển Nhi nói tể tướng những năm gần dây thích nhất là sử dụng lọ thuộc hít này, cho nên hôm nay hắn muốn tìm được, đâu ngờ tìm mãi cũng không tìm thấy gì.
- Được, ngài tìm đúng nơi rồi đó.
Chủ quán ánh mắt sáng lên nói rằng:
- Bây giờ ta có gốm thanh hoa, phỉ thúy, hổ phách, muốn chủng loại nào cũng có, nhất là phỉ thúy đi, rất tốt, ngài coi cái này xem.
Hắn cầm lấy một cái bình nhỏ, màu xanh bóng pha chút vàng.
- Nhìn thấy không? Hoàng dương lục đó, tuy rằng niên đại không xa lắm, nhưng chất liệu thủ công không thể chê vào đâu được.
- Có ngọc lục bảo không?
Phạm Nhàn muốn chọn một vật quý giá nhất mới được, quán chủ lộ vẻ khó xử:
- Ngọc lục bảo rất trân quý, dùng để làm lọ thuốc hít, đó là trong cung mới chế được. Tuy rằng hôm nay không nghiêm khắc vấn đề này lắm, nhưng nếu như muốn tìm một lọ thuốc hít làm bằng ngọc lục bảo trên đường Giáp Trúc này, vậy có chút khó khăn rồi.
Quán chủ đối nhân xử thế vô cùng tốt, đã chỉ cho Phạm Nhàn một quán lớn đầu đường, nói nếu như muốn tìm lọ thuốc hít làm bằng ngọc lục bảo, chỉ có nhà đó mới có mà thôi.
Phạm Nhàn tạ ơn, đặt khối bạc vụn xuống rồi cầm lấy mảnh gốm sứ chẳng rõ thật giả thế nào đứng lên rời đi. Vương Khải Niên đứng bên cạnh nhìn thấy, trên mặt hiện lên nụ cười, nghĩ thầm vị đại nhân này đối đãi với người buôn bán nhỏ quả thật ôn nhu vô cùng, hơn nữa then chốt là rất cẩn thận.
Vào quán lớn, trước mặt một trận gió mát thổi tới, tập trung nhìn vào trong, cũng thấy tấm bình phong không ngừng phe phẩy, Phạm Nhàn rất tán thưởng, đúng là không vội mà hỏi mua lọ thuốc hít. Trước tiên phải hỏi lão bản chủ quán xem cây quạt vừa rồi là ai bán mới được, vừa hỏi xong mới biết được, thì ra là hàng hóa mới từ năm ngoái, lão bản có chút giao tình với thương gia, cho nên làm quảng cáo ở đại sảnh này.
Hỏi rõ ràng địa chỉ của thương gia, Phạm Nhàn mới bắt đầu hỏi tới chuyện lọ thuốc hít. Lão bản chủ quán hai mắt quan sát trên dưới Phạm Nhàn, từ quần áo xác nhận đối phương sâu cạn như thế nào, lúc này với vào phòng trong, cẩn thận từng ly từng tý một bưng một cái hộp ra, đặt lên bàn rồi mở. Trong hộp là một khối màu hồng cẩm, chất liệu làm lọ thuốc hít này mềm mại vô cùng, phòng ngừa bị vỡ nát. Lão bản cũng thẳng thắn lưu loát hỏi thăm:
- Muốn tốt, phải là tốt nhất.
Phạm Nhàn thích cảm giác này, mỉm cười nói:
- Đương nhiên là tốt nhất.
Nghe lời này, lão bản lục lọi trong chiếc hộp nửa ngày, mới lấy ra được một bình phỉ thúy nhỏ màu xanh nhạt, thuần một màu xanh, không một chút pha tạp nào, thực là một tài liệu cực tốt, bên trong còn phản chiếu ra hình ảnh một ông lão ngồi câu cá một mình bên bờ sông, không chỉ có ý cảnh thượng thừa, mà bút pháp tinh tế thành thục vô cùng, quả là tay nghề chế tác khó tìm.
- Nói cái giá đi.
Phạm Nhàn tiếp nhận chiếc bình nhỏ đặt lên lòng bàn tay hưởng thụ cảm giác, cảm thấy lòng bàn tay ôn nhuận vô cùng, có chút ngứa, có chút nhẵn nhụi, có chút trơn bóng.
- Hai nghìn lượng bạc!
Lão bản vẻ mặt không đổi, dường như rất phiền khi có người tới mua đồ, có vẻ có chút xa cách, ngược lại làm Phạm Nhàn hứng thú, chính là mặt hàng quả thực không tồi, phương pháp làm của quán này quả thật rất khác biệt.
Hắn suy nghĩ một chút, bạc của mình kiếm được ở Đạm Châu còn cả của muội muội hiếu kính cho mình tất cả đều đưa cho đệ đệ mở thư cục rồi, Đạm Bạc thư cục hiện giờ buôn bán đang tốt, nhưng tiền bạc còn chưa quay lại người mình. Cho nên sau khi Đằng Tử Kinh lấy hai nghìn lượng bạc công, bỏ tại thuyền hoa uống rượu hái hoa mất bốn trăm lượng bạc, gầy đây dùng một số việc, còn lại hơn một nghìn ba trăm lượng, cho nên chau mày nói rằng:
- Tám trăm lượng.
----------oOo----------
========
Chú thích:
(1): Lọ thuốc hít: là một loại bình gốm sứ nhỏ đặt vừa trên lòng bàn tay, dùng để đựng hơi thuốc.