Khánh Dư Niên

Tuần trăng mật


trước sau

Phạm Nhàn thật không ngờ nãi nãi lại đưa Tư Tư từ tận Đạm Châu xa xôi tới kinh đô này. Nhìn đại cô nương đã cùng mình vượt qua nhiều năm bình yên này, hắn có chút vui vẻ, có chút đau đầu, không biết phải an bài như thế nào đây. Nãi nãi ý tứ rất rõ ràng, là để cho mình thu nhập vào trong phòng, hơn nữa thấy dáng vẻ Tư Tư, phỏng chừng ngoại trừ con đường này ra, nàng cũng không chịu tuyển chọn phương án giải quyết nào khác.

-Tạm thời đi nghỉ trước đi.

Phạm Nhàn tận lực làm cho mình thoạt nhìn ôn nhu một chút.

Nhưng Tư Tư vẫn thấy thiếu gia dường như có chút xa xa, dù sao Phạm Nhàn đã tiếp nhận nhiều khảo nghiệm ở trong kinh đô này rồi, tâm tính tự nhiên cũng trầm ổn hơn bề ngoài nhiều, cũng không thể thiếu vài phần khí chất không minh bạch.

Thấy thần sắc có chút bất an của Tư Tư, Phạm Nhàn buồn cười nói rằng:

-Nha đầu này, suy nghĩ cái gì thế? Ăn uống no say đi rồi thiếu gia mang ngươi đi dạo trong kinh này.

Tư Tư ủy khuất nói rằng:

-Tư Tư tới hầu hạ thiếu gia mà, cũng không phải để thiếu gia hầu hạ.

Phạm Nhàn nghe được giật cả mình, rốt cuộc đúng là nữ nhân từ nhỏ đã lớn lên cùng mình, nói và làm việc trực tiếp hơn rất nhiều, đâu có như những nha hoàn ở trong kinh đô này, trước mặt mình ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám, càng không nói tới dám phản bác ý tứ của mình.

Phạm Nhàn đi tới trước, vỗ nhẹ nhẹ lên hai má hơi gầy của nàng, vừa cười vừa nói:

-Được được, cho ngươi hầu hạ, chỉ là muốn đứng coi chép sách cũng phải đi tắm trước đã. Ngươi toàn thân đầy mồ hôi kìa, người khác nói hồng tụ thiêm hương dạ độc thư, ngươi chuẩn bị cho thiếu gia ta thêm một chút ý vị đi nhỉ?

Khánh quốc cũng không có điển tích Huyền linh phu nhân uống dấm chua, cho nên lời hay lẽ đẹp của câu nói này cũng không ai có thể nghe ra, Phạm Nhàn không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Tư Tư xấu hổ hơi quẫn bách, quỳ xuống lạy một lễ rồi được nha hoàn khác đưa đi rửa mặt chải đầu. Những nha hoàn này nhìn nàng so với mình không giống cho nên rất khách khí.



-Vậy cô nương này là Tư Tư à?

Không có mùi vị ghen tuông như trong dự liệu của Phạm Nhàn, Lâm Uyển Nhi trên mặt chỉ đầy hiếu kỳ, vừa cười vừa nói:

-Trước đây nghe nói chàng có nha hoàn ở Đạm Châu so với nha đầu Tứ Kỳ thì chịu khó hơn nhiều, hôm nay cuối cùng cũng thấy mặt.



Khánh quốc dù sao cũng chính là một thế giới trọng nam khinh nữ. Lâm Uyển nhi tuy rằng là quận chúa, nhưng dường như cũng không nhiều lắm tính mẫn cảm, hơn nữa, mặc dù Phạm Nhàn sau này muốn thu thiếp thất vào phòng, lẽ nào đường đường là quận chúa còn phải ghen ghét với nữ nhân này sao? Phạm Nhàn cười cười, nghĩ thầm may mà không có quan hệ gì với mình, nếu không thật đúng là làm cho tiểu lão hổ này mất hứng thôi, tự hỏi bản thân mình hai cánh tay còn muốn hay không?

…..

-Hôn nhân là nấm mồ của ái tình.

Phạm Nhàn nói ra một câu đầy chua xót

-Cho nên chúng ta đi nhiều hơn một chút, đừng để biến thành một đôi cương thi.

Lâm Uyển Nhi mặt mày ủ ê, hé miệng thương cảm nói rằng:

-Thiếp sợ lạnh.

-Thương Sơn tuyết rất được, thu đông cũng tốt.

Phạm Nhàn nhìn thê tử của mình, giống như một hướng dẫn viên du lịch vậy mê hoặc đối phương nói:

-Tuy rằng lão sư cho nàng dược lực cực mạnh, các ngự y lúc bắt mạch cũng cảm thấy vui mừng liên tục, thế nhưng địa phương này có độ cao lớn so với mặt nước biển, đối với thân thể của nàng rất là có lợi.

Lâm Uyển Nhi nghiêng đầu, dựa hẳn vào trong lòng hắn, nhẹ ngàng cọ hai má, nhẹ giọng nói rằng:

-Thiếp còn không hiểu độ cao so với mặt nước biển có ý nghĩ gì.

-Tức là so với ngoài khơi cao hơn bao nhiêu đó mà.

Phạm Nhàn giải nghĩ một cách khó hiểu.

-Thật không rõ.

Lâm Uyển Nhi vẻ mặt đau khổ nói rằng:

-Không đi có được hay không? Thiếp sợ lên núi lắm, còn sợ lạnh nữa.

Phạm Nhàn tức giận nói rằng:

-Nhìn mặt của nàng hiện giờ có bộ dạng gì đây, vận động nhiều hơn một chút, không có hại gì cả.

Lâm Uyển Nhi bất chợt từ trong lòng hắn tránh ra một bên vẻ mặt đau khổ nói rằng:

-Đêm qua chàng còn nói thích thiếp béo hơn một chút mà!

Phạm Nhàn suýt nữa bật cười, nhưng vẫn như cũ cố nén cười nghiêm mặt nói:

-Tắt đèn đi, đương nhiên là béo hơn một chút thì tốt, nhưng mà ban ngày mà nhìn … chính là gầy một chút còn tốt hơn.

Lâm Uyển Nhi tức giận kêu lên một tiếng, vượt lên đi trước trong hành lang, Phạm Nhàn cũng vội vàng đi lên theo, cũng không nhìn thấy mặt nàng mà chỉ nhẹ giọng nói lầm bầm vài câu ở bên cạnh:

-Ta thích nhất thịt trên người nàng, lẽ nào nàng không biết?

Trong cung điện mùa thu, mặt nước trước mặt thổi tới một cơn gió nhẹ. Lâm Uyển Nhi trên mặt cảm thấy khô nóng, chốc lát liền đỏ lên, đi tới phía trước hai bước, cầm lấy tay Phạm Nhàn cúi đầu nói rằng:

-Phía sau có nhiều người như vậy, chàng không biết xấu hổ sao.

Hai người lúc này ở trong hoàng cung, phía sau có rất nhiều lão ma ma, thái giám cùng cung nữ… Nhưng mà những người này đều cúi đầu, còn cách Phạm Nhàn với Lâm Uyển Nhi một đoạn xa, nghĩ cũng không muốn nghe đôi vợ chồng son người ta nói gì.

Phạm Nhàn vẻ mặt hướng tới phía trước, mỉm cười nói rằng:

-Nương tử à, nàng còn phải học tập tướng công của nàng nhiều, phải có vẻ mặt bất biến trước nhiều việc kinh thiên động địa đi.

Lời này có ý ngầm, Uyển Nhi cũng không hiểu lắm. Hôm nay hai người vào cung là lần đầu tiên sau hôn lễ, đám nương nương vừa thấy Lâm Uyển Nhi đi tới, vừa chạy tới ôm ấp vừa hô gọi thân thiết. Mặc dù có đám lễ vật thưởng lớn rồi nhưng Phạm Nhàn thật ra cũng không mừng cho lắm. Phạm Nhàn nhìn đám nương nương yêu quý Lâm Uyển nhi trong lòng không khỏi có chút băng giá, nhà mẹ đẻ của nữ nhân này là hoàng gia, vạn nhất sau này phu thê có mâu thuẫn gì đó, chẳng phải mình sẽ chết không có chỗ chôn sao.

Hoàng đế bệ hạ tổng cộng có bốn nhi tử, một thái tử, ba hoàng tử, từ phương diện này chứng minh hắn không phải là người háo sắc. Mặc khác tấu xảo chính là, trong cung có nhiều vị nương nương như vậy mà không ngờ không ai sinh ra được một công chúa. Cho nên từ nhỏ Lâm Uyển Nhi đã tự nhiên trở thành người được đám nương nương yêu thương nhất rồi.

Lâm Uyển Nhi cũng ở trong cung rất lâu, tự nhiên không câu nệ khẩn trương như Phạm Nhàn lúc mới vào cung, ngược lại còn chơi đùa giống như ở nhà
vậy. Phạm Nhàn cũng bị nhiễm, hơn nữa trưởng công chúa mà hắn kiêng kị nhất cũng đã trở về đất phong ở Tín Dương rồi, cho nên hắn cũng buông lỏng bản thân xuống, tùy ý đi lại trong cung dạo chơi. Chuyện lúc trước nói muốn đi nghỉ ở Thương Sơn, lúc gặp mặt Hoàng Hậu, Phạm Nhàn cũng đã nói ra rồi, hơn nữa được đích thân vị quý nhân trong cùng này cho phép.

Không ngờ Uyển Nhi cũng là cô bé ngốc sợ lạnh.

Nhưng việc này trong lòng Phạm Nhàn đã định rồi, lúc mình trở về, Khánh quốc cùng Bắc Tề sẽ chính thức bắt đầu việc trao đổi tù binh. Giám Sát viện đã thông qua Vương Khải Niên nói với hắn, chuyện này dường như có chút liên quan tới chính bản thân hắn. Cho nên hắn cần phải tìm một địa phương yên tĩnh xử lý một chút chuyện tình, chuẩn bị một vài chuyện.

Chỉ là đáng tiếc, lần này vào cung, không có gặp vị hoàng đế kia, Lâm Uyển Nhi có chút thất vọng, Phạm Nhàn khuôn mặt bình tĩnh nhưng còn cất dấu một chút tâm tình khác.



Nhóm xe ngựa trùng trùng điệp điệp xuất phát từ Phạm phủ. Hôm nay Lâm tướng phủ tự mình tới tiễn ái nữ mình, cho nên tràng cảnh có vẻ lớn hơn. Người đi đường chỉ trỏ vào đội ngũ, dù sao mấy hôm trước đám hỏi của hai nhà Phạm Lâm, tràng cảnh đám hỏi đã làm kinh ngạc toàn kinh đô, trước đó vài ngày, Phạm gia công tử cũng đã làm một trận “thi tiên” náo loạn kinh đô.

-Thế nào mà vừa mới thành thân đã rời khỏi kinh đô?

Một lão nhân hai tay vắt sau lưng nhíu mày hỏi:

-Thanh niên bây giờ, ỷ vào tiền tài quyền thế trong nhà, liền chỉ biết đi chung quanh chơi đùa, vị Phạm công tử này nghe nói cũng là Phụng Chính trường Thái Học, sao lại muốn đi Thương Sơn?

-Nhìn xem, cũng không hiểu lắm?

Thanh niên bên cạnh cười nhạo nói:

-Phạm công tử nói đi hưởng tuần trăng mật, không muốn yên lặng ngồi nguyên một chỗ.

-Tuần trăng mặt là cái gì?

Có vị đại tẩu hăng hái tới hỏi thăm.

-Ý là sinh hoạt ngọt như mật đó.

Một vị cổ hủ có quan hệ họ hàng xa xa với Phạm phủ cười nhạo nói:

-Vậy mà cũng không biết, đây chính là từ mới do Phạm công tử sáng tạo ra.

Đại tẩu tức giận:

-Cái từ gì mà kỳ vậy, có cái gì tốt đâu. Lại nói cái gì mà tuần trăng mật, nếu muốn ở một nơi yên lặng ngồi vài ngày, còn không rõ hơn sao, không phải tìm một nơi thanh tĩnh, sống thật vui vẻ, rồi sinh ra một tiểu hài tử béo mập sao.

Ngồi trên xe ngựa rời khỏi kinh, Lâm Uyển Nhi trong lớp áo lông cừu ngồi bên cạnh giống như một chú mèo, nàng dùng cặp mắt xuân thủy mỉm cười nhìn Phạm Nhàn. Phạm Nhược Nhược ôn nhu ngồi bên trái, nàng đang bóc vỏ cam, đưa vào miệng Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn nhắm nửa mắt, thấy vẻ mặt của Lâm Uyển Nhi cũng không khỏi nhíu mày nói:

-Trời mới vừa thu, sao mà đã sợ lạnh ra cái dạng này rồi?

Lâm Uyển Nhi cười hì hì, tiến tới bên người hắn, mở miệng, trêu Phạm Nhàn một hồi, rồi nàng quay lại nói với Nhược Nhược rằng:

-Tỷ tỷ, thưởng cho muội một miếng cam đi.

Phạm Nhược Nhược mỉm cười nói rằng:

-Tẩu tử, bệnh của tỷ không thể ăn cam, sẽ phát hỏa đó.

Lâm Uyển Nhi mặt mày ủ ê, nói:

-Thật đáng ghét mà.

Phạm Nhàn muốn chỉnh lại cách xưng hô của muội muội với thê tử của mình hỏi:

-Một người kêu tỷ tỷ, một người kêu tẩu tử, rốt cuộc là gọi như thế nào đây?

Lâm Uyển Nhi thè lưỡi, nói rằng:

-Kêu tỷ tỷ trước nay quen rồi.

Phạm Nhược Nhược cũng không nhịn được cười, chỉ vào mũi huynh trưởng nói rằng:

-Trước khi hai người thành hôn, ca cũng kêu muội gọi là tẩu tử, cho nên muội cũng tập thành quen rồi.

Phạm Nhàn bất đắc dĩ lắc đầu, trên xe ngựa vốn ấm áp, hơn nữa lúc ra khỏi cung đi theo sơn đạo, cho nên làm cho mọi người mệt mỏi rã rời. Lâm Uyển Nhi dần dần tựa đầu vào vai Phạm Nhàn, Nhược Nhược cũng chống cằm tựa vào thùng xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Xe ngựa bỗng nhiên run lên một chút, đánh thức Uyển Nhi trên vai Phạm Nhàn, nàng vân vê hai mắt nói:

-Tới rồi sao?

-Nào có nhanh như vậy?

Phạm Nhàn lắc đầu cười nói:

-Thương Sơn biệt viện tuy rằng không thể so với biệt viện trong cung, nhưng cũng là ở trên sườn núi mà, từ trong kinh đi ra ngoài, cũng phải mất ba ngày.

Lâm Uyển Nhi bình tĩnh nhìn hắn hỏi:

-Sau khi hôn lễ còn vội vã ra ngoài thành dưỡng bệnh, là bởi vì sao?

Phạm Nhàn biết việc này không thể gạt được nàng, cũng không chuẩn bị giấu diếm mỉm cười đáp:

-Hai vị ca ca của nàng ngày nào cũng phái người tới phủ, ta thật sự là sợ. Đương nhiên không thể làm gì khác hơn là phải đi chỗ khác thôi, lúc này mà đứng về phía bên nào cũng là điều cực kỳ ngu xuẩn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện