Khánh Dư Niên

Trên Thương Sơn (4)


trước sau

Đằng Tử Kinh mang theo phong thư tới, trong thư Ti Nam bá tước Phạm Kiến có vẻ có chút lo lắng, dường như trong triều xảy ra một ít chuyện làm cho hắn lo lắng, thế nhưng từ trên mặt chữ phỏng đoán, chuyện này cũng không có liên quan tới chuyện tình của Trưởng công chúa. Phạm Nhàn nhíu mày thầm nghĩ là chuyện gì đây? Chờ khi mở ra lá thư còn lại của Vương Khải Niên, đối chiếu nội dung hai bức thư với nhau, sự tình liền trở nên rõ ràng hơn.

“Công việc buôn bán là chính, rồi hôm nay lại là việc của viện, vậy phải đi mất bao lâu đây?”

Phạm Nhàn nhìn bầu trời tuyết tối đen bên ngoài cửa sổ lắc đầu cười khổ.

Hắn biết nhiệm vụ đi sứ Bắc Tề chung quy sẽ rơi lên đầu một phó xử tiếp đãi như hắn. Cùng lúc là lần uống rượu say lên điện khóc lóc om sòm, phong mang quá mức, mình dù trốn lên tận Thương Sơn này cũng không dẹp yên được mặt nước hồ gợn sóng mà.

Thứ hai là Trần Bình Bình vẫn chưa từng gặp mặt kia, chiến hữu thân thiết năm đó của mẫu thân rõ ràng muốn mình tiếp nhận cái Giám Sát viện này, việc này đã được chứng minh từ chính Phí Giới lão sư rồi. Mà nếu như muốn cho mình tiếp nhận Giám Sát viện, độ khó thậm chí so với làm tể tướng còn lớn hơn một chút. Không phải bởi vì gia thế của mình, hay một chút tài danh của mình, liền có thể làm cho mấy nghìn mật thám âm u vô cùng trong Giám Sát viện kinh sợ được.

Giám Sát viện không phải như các bộ nha môn khác, người không có năng lực, rốt cuộc chỉ có thể ở đây nhất thời, không thể khống chế được cả đời, mà Giám Sát viện là tổ chức đặc vụ hoàng đế bệ hạ nể trọng nhất, cần thiết nhất chính là ổn định. Cho nên Trần Bình Bình giao nhiệm vụ này cho chính mình, nếu như có thể thành công cứu Ngôn Băng Vân trở về, như vậy nhất cử lưỡng tiện thu được thiện cảm của Ngôn Ngược Hải. Mà nếu như vị Ngôn công tử kia quay về kinh được, nhất định sẽ lên vị trí cao, hơn nữa có Phí Giới cùng Trần Bình Bình ngầm an bài, mình có thể thu được ủng hộ của phân nửa đầu mục là ít.

Vấn đề ở chỗ phụ thân Phạm Kiến dường như thầm muốn mình bình an tiếp thu nội khó, làm một phú ông nhà giàu thôi.

Phạm Nhàn chính mình cũng không biết được cuối cùng lên phải theo bên nào, hắn cũng biết mình không có nhiều quyền được lên tiếng ở đây, chỉ muốn nhìn xem vị hoàng đế bệ hạ kia tới tột cùng là nghĩ như thế nào. Nghĩ tới hoàng đế bệ hạ, trán Phạm Nhàn lại nhăn lại, nếu như mình trực tiếp nhận Giám Sát viện, dường như chỉ có thể chứng minh suy đoán kinh khủng của mình.

Đi sứ Bắc Tề, là một cơ hội mạ vàng cho mình, nhưng Phạm Nhàn cũng rõ ràng, nếu như mình chỉ là đồng thau, dù có làm thế nào cũng không thể biến thành vàng được. Tuy rằng hắn lúc này vẫn không biết được những bộ phận hiểm yếu nhất trong Giám Sát viện, nhưng hắn cũng có thể đoán ra được, lần đi bắc này tuyệt đối không tầm thường chút nào.

Gió tuyết ngoài cửa sổ vẫn thổi mạnh, đầu hành lang dài mơ hồ truyền tới tiếng cười vui, cũng có chút ánh sáng hiện ra. Trong đêm tuyết rơi này, những cái đó làm cho người ta cảm thấy ấm áp vô cùng.

Phạm Nhàn nhìn hai bức thư trong tay, mặt không đổi sắc mà vò thành phấn, ném ra ngoài tuyết, bột phấn cùng tuyết trộn lẫn vào nhau, không thể nào tìm lại được nữa, mà gió đêm bên ngoài cửa sổ cũng thổi tới, khuôn mặt hắn cảm thấy có chút lạnh.

Ánh đèn trong phòng bỗng nhiên tắt, rồi lại sáng lên.

-Mau đóng cửa sổ lại, đóng cửa lại, lạnh chết đi được.

Uyển Nhi đã sớm ở trên giường rồi, từ trong ổ chăn lộ ra nửa khuôn mặt thương cảm, miệng và mũi đều trốn trong chăn, chỉ có một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Phạm Nhàn:

-Nhanh đi ngủ đi, mặc kệ mọi người, ca ca rất láu lỉnh, chàng không cần phải lo lắng.

Phạm Nhàn mỉm cười đi tới ngồi xuống bên giường, rất tự nhiên đưa tay luồn vào trong chăn vỗ nhẹ lên bộ ngực đẫy đà của thê tử, trong miệng nói:

-Đại Bảo tự nhiên láu lỉnh rồi, bất quá nàng phải biết đệ đệ tốt của chúng ta, mặc kệ họ, không biết chừng mai lại muốn mang Đại Bảo lên núi bắt gấu thì bỏ xừ.

Đại hôn đã lâu, Lâm Uyển Nhi vẫn không thích ứng được với bàn tay tùy tiện của tướng công nhà mình, trên mặt toàn bộ hồng lên, trong mắt phảng phất như hai mặt nước vậy, đưa tay bắt lấy bàn tay đang trộm đặt lên ngực mình nói rằng:

-Không thành thật chút nào.

-Nương tử gọi ta đi ngủ, ta nào dám thành thật?

Phạm Nhàn cười ha hả, trở tay một cái, ánh đèn nhất thời tắt đi, chỉ để lại một căn phòng, một đôi phu phụ. Sau thanh âm cởi áo vô cùng nhanh chóng, Phạm Nhàn chỉ còn mặc một chiếc áo mỏng đơn sơ chui vào trong ổ chăn. Lâm Uyển Nhi bị lạnh lẽo trên người hắn thấm vào, không nhịn được mà run lên một chút nói rằng:

-Mỗi tối đều không vào giường trước, không biết ngồi trước bàn làm gì nữa?

-Có thể xem là khuê oán sao?

Phạm Nhàn trêu đùa tiểu thê tử, Uyển Nhi năm nay còn chưa đầy mười sáu tuổi, nếu ở kiếp trước, còn là một tiểu cô nương bảo bối đang trong vòng tay của cha mẹ, mà nay đã trở thành thê tử của mình, hàng đêm cầu hoan liên tục, cũng không biết nàng có chịu đựng được không. Hắn vừa nghĩ, bàn tay cũng không do dự đặt lên trên bộ ngực mềm mại của nàng, mặc dù cách một tấm áo đơn, nhưng loại xúc cảm đầy đặn này cũng làm cho hắn cảm thấy sung sướng không để đâu cho hết.

Lâm Uyển Nhi nhẹ giọng ân một tiếng, cả người dựa vào trong lòng hắn.

Phạm Nhàn cúi đầu tìm lấy đôi môi của nàng, thân thể hai người chậm rãi cọ sát vào nhau, nhiệt độ trong chăn đã tăng cao, thân thể hai người cảm thấy hơi chút nóng lên.



Mây tán mưa tạnh sương tan, là lúc hoa nở.

Gió tuyết vẫn thổi ngoài cửa sổ, trong phòng lại ấm áp như xuân, Uyển Nhi mệt mỏi vô lực xấu hổ cúi đầu chui vào lòng Phạm Nhàn. Phạm Nhàn nhìn thê tử của mình không nhịn được mà lấy tay sờ nhẹ lên môi Uyển Nhi, thoáng nghĩ tới cái đùi gà năm đó ở trong Khánh miếu.

-Chàng… tay chàng không sạch.

Uyển Nhi xấu hổ chuyển đầu đi chỗ khác.

Phạm Nhàn cười ôn nhu nói:

-Chỗ nào không sạch sẽ chứ? Mỗi chỗ trên người Uyển Nhi của chúng ta đều rất sạch sẽ đi.

Lâm Uyển Nhi rất sợ phu quân mình nói ra những lời cảm thấy khó xử, nhanh chóng chuyển câu chuyện sang hướng khác nói:

-Rốt cuộc chàng có đi Bắc
Tề không?

Phạm Nhàn ôm nàng càng chặt hơn một chút, hỏi ngược lại:

-Nàng có nguyện ý theo ta cả đời không?

-Ân?~ Trong bóng tối không thể nhìn thấy vẻ mặt của Uyển Nhi, nhưng nhất định là rất khẩn trương, phu quân vì sao lại hỏi ra một câu như vậy, trên thế giới này xuất giá tòng phu, đây là đạo lý, nàng vừa tức vừa vội hỏi:

-Tướng công vì sao hỏi như vậy.

Phạm Nhàn lúc này mới biết câu hỏi của mình không thích hợp, cười khổ giải thích nói:

-Chỉ là thuận miệng hỏi thôi.

Kỳ thực hắn vẫn còn một chút tập tính ở kiếp trước. Tuy rằng đã bái thiên địa với Uyển Nhi, uống rượu giao bôi, nhưng vẫn muốn nghe được cái gì đó từ trong miệng nữ hài tử khả ái này.

-Thuận miệng hỏi?

Lâm Uyển Nhi bán tín bán nghi mềm yếu nói rằng:

-Tướng công là nghĩ tới chuyện tình Tư Tư cô nương sao.

Nói tới đây Phạm Nhàn mới nhớ tới Tư Tư vẫn bị mình tận lực giữ lại ở Phạm gia kinh đô, Đằng Tử Kinh nói qua, nàng ở trong kinh không tồi, nhưng nãi nãi làm như vậy mình phải giải quyết như thế nào mới thông suốt đây.

Hắn an ủi Uyển Nhi nói rằng:

-Ta nào có lòng nghĩ tới những chuyện này, chỉ là chúng ta muốn hai người buôn bán sống cả đời, đương nhiên phải tính kế lâu dài. Nàng cũng không phải không biết, mẫu thân nàng luôn luôn không vừa ý với ta.

Những lời mới mẻ thú vị, hơn nữa còn sống cả đời rơi vào trong tai Uyển Nhi, làm cho nàng cảm thấy ấm áp trong lòng, vô cùng thỏa mãn yếu ớt đáp:

-Xuất giá tòng phu, thiếp còn cách gì đây.

-Vậy được rồi!

Trong bóng tối, Phạm Nhàn khẽ cười, đường cong trên khóe môi có vẻ vô cùng ôn nhu, nhẹ giọng nói rằng:

-Những quý nhân trong kinh có một bàn mạt chược rất lớn, không biết tướng công ta có thể nháo bài hay không?

Uyển Nhi cười đáp:

-Loại chuyện đánh hắc quyền này, thiếp không bằng chàng, còn chuyện đánh bài, chàng không bằng thiếp.

Đây là câu nói dựa theo lời Phạm Nhàn nói trước điện làm cho Trang Mặc Hàn phải thổ huyết, hiện giờ đã lưu truyền khắp kinh đô.



Ngoài cửa sổ gió tuyết càng mạnh, Phạm Nhược Nhược không thể đi vào giấc ngủ được, ngồi trong đêm tối nhìn ra xa xa, cẩn thận duy trì cự ly với cửa sổ. Trên mặt nàng vẫn mang theo dáng cười cười như có như không, trong lòng nàng có chút trống rỗng, huynh trưởng mình kính yêu nhất đã thành hôn rồi, thời gian tới mình sẽ thế nào? Ca ca nói qua mình hẳn giống như Tư Triệt, tìm được một nơi nào đó đáng giá để nỗ lực cả đời, có thể làm tình cảm, có thể là thơ họa, thế những chính bản thân mình cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc mình truy cầu cái gì đây.

Hoa tuyết vẫn rơi rơi, dường như đang rơi vào trong lòng nàng.

Ngũ Trúc vẫn miếng vải đen vĩnh viễn trên mặt, đi tới bên cạnh thân thể nàng, thanh âm không chút tâm tình nhỏ giọng nói vào trong tai Phạm Nhược Nhược:

-Ngươi có thể bảo đảm bí mật không?



Sáng sớm ngày hôm sau, Phạm Nhàn luyện công trở về, có chút ngoài ý muốn khi phát hiện ra Đại Bảo đang khoác một tấm áo da hồ, vẻ mặt thỏa mãn nhìn vách núi phía dưới trang viên. Phạm Nhàn lo lắng hắn bị trượt chân ngã xuống, cho nên đi nhanh qua, nhẹ giọng hỏi:

-Đại Bảo nhìn cái gì vậy?

Đại Bảo ngây ngốc nhếch miệng cười, chỉ cho hắn nhìn:

-Tiểu Nhàn Nhàn nơi đó hình như có chim bay.

Xa xa trong núi, mơ hồ có vài cánh Bạch Hạc đuôi đen đang khom mình kiếm ăn, bỗng nhiên ngửa đầu ca lên, thanh âm liên miên thanh thúy tới cực điểm, bạch hạc giương cánh múa trong tiếng kêu, vô cùng mỹ lệ.

Phạm Nhàn nao nao, nghĩ thầm khí trời đông giá rét thế này, còn có thể thấy được bạch hạc trên Thương Sơn, lẽ nào nơi đó có suối nước nóng? Hạc tính thích tự do, không thích câu thúc, cho nên hạc múa ở xa xa nhìn qua vô cùng hào hiệp tùy ý, Phạm Nhàn hít một hơi sâu, tinh thần hơi chút rung lên.

-Đại Bảo à, ngươi thích chim không?

-Không thích.

Phạm Nhàn có chút vô cùng kinh ngạc mỉm cười hỏi:

-Vì sao thế? Lẽ nào chúng nó múa không được đẹp?

Đại Bảo môi chẩu lên nói rằng:

-Nhảy nhiều mệt mỏi, Đại Bảo nhìn phát hoảng.

Phạm Nhàn cười ha ha, vỗ vỗ bờ vai của cữu tử, không biết vì sao, từ khi vào kinh đô những lần nói chuyện với Đại Bảo làm cho hắn cảm thấy tâm tình mình như được thả lỏng, có lẽ đối phương tính tình thực sự là một tiểu hài tử sao, cho nên mình cũng không cần phải lo lắng gì cả?

Hạc múa tuy đẹp, nhưng quả thực quá mệt mỏi.

-Đại Bảo mấy ngày nay chơi đùa thế nào?

Đại Bảo giữa trán hiện lên một tia ngơ ngác, dường như không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, nhưng hắn vẫn rất nỗ lực trả lời cho rõ ràng, lắp bắp nói rằng:

-Rất …rất… tốt…chơi mạt chược… tiểu mập mạp phát giận, rất…vui à.

Phạm Nhàn cười ha hả, nhìn khu rừng phủ đầy tuyết phía dưới, sương mù xa xa, bạch hạc trong sương mù, thật lâu không nói gì.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện