Thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện, bao gồm cả dung nhan cùng trạng thái tinh thần của nhiều người, nhưng có ngoại lệ. Lúc Phạm Nhàn trầm mặc đi tới xe ngựa của Ti Lý Lý thì đầu tiên đập vào mắt là một người có chút hơi tiều tụy, nhưng vẫn là một nữ nhân xinh đẹp. Hơn nửa năm sinh sống trong lao tù dường như cũng không làm cho dung mạo của một cô nương hồng bài trên sông Lưu Tinh có bất luận tổn hại gì.
Phát hiện Phạm Nhàn đi vào, Ti Lý Lý hơi cúi chào, ánh mắt dường như hoảng loạn, không biết phải xưng hô thế nào, dường như chuẩn bị với lần gặp lại này không được chu đáo.
Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn hai má vị cô nương này, phát hiện cặp lông mi vẫn liễu yếu đào tơ như vậy, con ngươi vẫn đen nháy, chỉ là thần sắc ngày hôm nay có chút hơi tái nhợt.
Hai người lần đầu tiên gặp mặt, Phạm Nhàn là một con tư sinh của quý tộc mới vào kinh, vị Ti Lý Lý này là một cô nương hồng bài trên sông Lưu Tinh. Đêm hôm đó cũng điên cuồng dù chưa tiêu hồn, nhưng cũng coi như làm chuyện nam nữ tối thân mật rồi.
Chỉ là không ngờ Ti Lý Lý lại là gián điệp do Bắc Tề sắp xếp tại Khánh quốc này, trải qua chuyện nhị hoàng tử mở tiệc chiêu đãi, cùng với kế hoạch ám sát của Ngô Bá An, Phạm Nhàn mạng lớn, mới thoát khỏi nguy hiểm, cuối cùng còn tiến nhập vào trong Giám Sát viện, hôm nay lại nhận được trọng trách đưa Ti Lý Lý đi tới Bắc Tề.
Hẳn lẳng lặng nhìn mắt mũi môi nữ nhân trước mắt, chẳng hiểu sao, trong lòng liền nghĩ tới lần thân mật tiếp xúc ở thuyền hoa hôm đó, mặc dù chưa làm gì, nhưng vẫn như cũ có một cảm giác rất khó hiểu. Dù sao đây là nữ nhân mình thân mật nhất tới lúc đó ngoại trừ mấy nha hoàn ở Đạm Châu ra.
-Vài ngày trước đây ta từng phóng ngựa đi ngang qua sông Lưu Tinh.
Phạm Nhàn ngồi trong xe dùng lời nói ôn nhu phá vỡ im lặng.
-Vẫn còn thấy thuyền hoa kia.
Ti Lý Lý nao nao, thật không ngờ vị công tử ca tuấn tú trẻ tuổi này lại dùng những lời này để dạo đầu, trong lòng nàng cho rằng, tiếp theo hẳn là những đối thoại nghiêm túc mới đúng.
Phạm Nhàn mỉm cười nói:
-Đã rất hoang tàn rồi, nhưng mà ta nghĩ nàng hẳn là không có tưởng niệm nhiều với cái địa phương đó.
Ti Lý Lý cười khổ nói rằng:
-Thân là lục bình, khắp nơi là khách, đại nhân không nên pha trò với nô gia.(thiếp)
-Ta không thích nghe hai chữ nô gia.
Phạm Nhàn nhìn cặp mắt ngập nước của nàng, mỉm cười nói rằng:
-Thế sự vốn kỳ diệu, năm đó nàng muốn giết ta, là sứ mệnh của nàng. Tuy rằng ta sẽ không thể tha thứ cho nàng, nhưng cũng không bởi vậy mà có thành kiến gì với nàng. Lúc đó trong nhà tù của Giám Sát viện ta đã nói với nàng, chỉ cần nàng nói ra ai làm chủ, ta sẽ tìm cách cho nàng sống sót. Nhưng ta muốn xác nhận lại với nàng, có thể thả nàng quay về Bắc Tề, ta không có xuất lực, cho nên nàng không cần phải cảm tạ ta.
Ti Lý Lý ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi môi hé mở, muốn nói lại thôi, nàng hôm nay không rõ ràng lắm người thanh niên lúc thì thuần khiết dễ thân lúc thì âm hàn kinh khủng này, vì sao lại nhắc tới những chuyện này?
-Từ ngày nàng rời khỏi đại lao, chúng ta đã là đồng sự.
Phạm Nhàn ngồi ở bên cạnh, thả lỏng tựa vào thùng xe, chóp mũi ngửi mùi thơm nhàn nhạt.. Biết rõ đây là mùi hương thơm trên cơ thể cô nương gia, có thể hưởng thụ một chút cũng tốt, nói rằng:
-Ta không biết hiệp nghị của nàng với Trần Bình Bình là gì, nhưng nếu hắn cho rằng nàng đáng tín nhiệm, ta cũng sẽ tín nhiệm nàng. Mong muốn nàng cũng có thể tín nhiệm ta, làm cho việc này được hoàn thành một cách tốt đẹp.
Ti Lý Lý hai tay nắm chặt tay áo màu xanh nhạt, nhẹ nhàng cắn môi, không biết phải nói như thế nào.
-Bóp đầu dùm ta chứ, mỗi ngày phải lo lắng, không biết lão quái vật trên xe kia khi nào thì bỏ trốn, tinh thần có chút mệt mỏi.
Phạm Nhàn không phải nói dối, thần sắc thực sự có chút uể oải.
Ti Lý Lý hơi suy nghĩ một chút, đưa thân thể lai gần. Hai chân quỳ gối xuống tấm thảm mềm mại, cẩn thận đưa hai tay ấm áp của mình đặt lên đầu Phạm Nhàn, chậm rãi xoa bóp.
Phạm Nhàn nhắm hai mắt, hưởng thụ cảm giác thoải mái từ trên đầu truyền tới, hưởng thụ những ngón tay của Ti Lý Lý chạm tới, vô ý thức thở dài một tiếng.
-Thế nào? Đại nhân thấy thế nào?
Chẳng hiểu Trần Bình Bình dùng thủ đoạn gì, Ti Lý Lý lúc này hoàn toàn không giống như trong nhà tù, tuyệt vọng cùng kiên nghị, ngược lại có chút khôi phục lại dáng dấp như lúc trên hoa thuyền, ôn nhu quyến rũ, ngữ âm mềm mại lướt qua trái tim Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn ôn nhu nói rằng:
-Chỉ là nghĩ lần trước dùng hình, quả thực sợ làm cho đôi tay nhỏ bé của cô nương bị phá hủy.
Ti Lý Lý đang day day ngón tay vào huyệt thái dương của Phạm Nhàn, một lát sau mới nhỏ nhẹ nói rằng:
-Người mệnh khổ, cũng không dễ dàng hỏng được.
-Không nên mang theo oán hận trong lòng, đối với những người như ta ở trong kinh hợp tác không có lợi.
Phạm Nhàn lẳng lặng nói rằng, hai mắt không hề mở.
-Lúc đó nàng muốn giết ta, ta chỉ dùng một chút hình, thấy thế nào, cũng có thể coi là nàng nợ ta đó.
Ti Lý Lý lần thứ hai khẽ cắn môi dưới, hàm rằng áp lên trên môi nàng tạo thành một loại mị hoặc câu hồn đoạt phách, ánh mắt trong áng nhu hòa chuyển động nói:
-Nô… ta nợ đại nhân, đại nhân tùy thời có thể lấy lại.
-Lấy lại thế nào? Giống như đêm đó sao?
Phạm Nhàn mở hai mắt, tràn đầy vẻ đùa cợt.
Ti Lý Lý quật cường mở to hai mắt nhìn thẳng vào hắn, không biết trầm mặc trong bao lâu, nàng nhìn xem vị quan viên niên kỷ còn nhỏ dáng dấp thanh tú vô cùng này, nghĩ tới việc đêm đó trên thuyền hoa lại cảm thấy khó xử. Thân thể có chút mềm nhuyễn vô lực, chậm rãi đưa thân thể mình lại gần, nửa tựa vào vai của Phạm Nhàn. Ngón tay nàng liên tục xoa bóp đối phương, trong miệng nhỏ giọng nói rằng:
-Nữ nhân trên đời này đều là người mệnh khổ, ta cũng không biết nói đại nhân phải lấy lại như thế nào.
Đêm đó trên thuyền hoa, Phạm Nhàn dùng xuân dược, vì vậy Ti Lý Lý phản ứng rất mãnh liệt, vẫn ghi khắc tới tận sau này, sau lại bị Phạm Nhàn không chút thương hoa tiếc ngọc dùng đại hình hầu hạ trong đại lao, tâm hận, nhưng lại
có cảm giác cổ quái.
Phạm Nhàn phát hiện trên vai mình một mảnh mềm mại vô cùng, không muốn nghĩ đó là bộ ngực mềm mại của Ti Lý Lý, cho rằng đối phương muốn dùng sắc dụ mình, hít sâu một hơi trấn định lại tâm thần, không ngờ lại hít vào đầy mùi hương thơm trên cơ thể thiếu nữ, trong lòng khẽ nhúc nhích, quay đầu mỉm cười nói rằng:
-Cái người kêu Ti Lăng kia là ai vậy?
-Còn đang bị giam giữ ở kinh đô.
Ti Lý Lý trên mặt không biểu tình, nghĩ tới vị tên Ti Lăng kia cũng không phải là thân nhân chân chính của mình.
Phạm Nhàn cảm thấy hiếu kỳ, Trần Bình Bình tột cùng dùng thủ đoạn gì để có thể làm cho Ti Lý Lý nói với Giám Sát viện? Hắn suy nghĩ một chút rồi nhíu mày hỏi:
-Cô nương không phải là người mệnh khổ, chí ít vị hoàng đế bệ hạ trẻ tuổi Bắc Tề kia vẫn nhớ mãi không quên đối với cô nương.
Ti Lý Lý nhíu mày, thở dài nói rằng:
-Chuyện liên quan tới sắc, há có thể lâu dài.
-Vậy cũng là điểm mà bản quan có chút nghi hoặc.
Phạm Nhàn mỉm cười nói rằng:
-Không biết phủ của cô nương cùng hoàng đế Bắc Tề có quan hệ tinh tế nào, cũng tiện cho chúng ta sau khi tới thượng kinh, an bài cô nương vào cung nghỉ ngơi.
Cái gọi là kế hoạch Hồng Tụ, Phạm Nhàn xem ra cũng bất quá chỉ là một phiên bản của Tây Thi tới Ngô mà thôi. Bởi vậy nội dung của hiệp nghị mật thứ tư có thể thấy được, hoàng đế Bắc Tề đối với Ti Lý Lý cô nương quả thật có vài phần tình ý, không thì cũng không tận lực đổi nàng quay trở về. Chỉ là xuất thân của Ti Lý Lý cô nương có phần thấp, cho dù bên Bắc Tề kính trọng Ti Lý Lý ra tay vì nước, nhưng cũng chỉ là kính mà thôi, so sánh với Khánh quốc mà nói, Bắc Tề càng thêm chú trọng huyết thống xuất thân, kiên quyết không cho phép một cô nương đã từng làm kỹ nữ vào trong cung.
Ti Lý Lý dường như không nguyện ý nói chuyện về việc này, chỉ là cúi đầu nhẹ giọng nói rằng:
-Phạm đại nhân không cần lo lắng chỉ cần đưa ta tới thượng kinh, sự tình sau này, tự nhiên có hoàng đế Bắc Tề quan tâm.
…
Trong xe lần thứ hai rơi vào trầm mặc, Phạm Nhàn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của nữ nhân ngồi bên cạnh mình, chẳng hiểu sao, cảm thấy có chút hối hận với việc rời khỏi ngón tay đối phương lần trước. Hắn sau khi ngồi lại cẩn thận, chậm rãi mở miệng nói:
-Cô nương nên nghỉ ngơi đi.
Không ngờ vào lúc này, Ti Lý Lý cũng đồng thời mở miệng nói:
-Đại nhân, còn muốn xoa bóp không?
…
-Cũng tốt!~ Phạm Nhàn trả lời cực nhanh.
-Được!~ Ti Lý Lý ngược lại trả lời có một chút thất vọng.
Mãi tới khi người hỏi người trả lời có chút kỳ quái chấm dứt. Hai người mới phát hiện ra bầu không khí trong xe có chút quái dị, dường như mơ hồ nhận ra cái gì, một cỗ không khí ám muội từ từ lên men, không khí dần dần trở nên ấm áp.
Ti Lý Lý lần thứ ba khẽ cắn môi dưới, quỳ gối sau ghế, hai tay nắm hai vai Phạm Nhàn, âm thầm dùng sức, trong lòng chỉ nghĩ không muốn một mình trong xe, cho nên mới hạ mình là chuyện thấp hèn như vậy…thù này ta…
Phạm Nhàn mặt mỉm cười, cảm thụ thân thể mềm mại của nữ nhân phía sau, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này nếu không mang thù, ngược lại tận lực lấy lòng mình, tới tột cùng là vì cái gì đây? Lẽ nào…nàng thích mình? Cái suy đoán này vừa ra, Phạm Nhàn nhanh chóng tự mắng chính mình, tự nói, mình mặc dù là một Phan An, nhưng dù sao cũng không phải là một ngưu nhân tỏa ra khí tức xuân dược được.
Vì sao mình cũng nguyện ý ở trong xe ngựa này với Ti Lý Lý đây? Phạm Nhàn nhíu mày muốn tìm một đáp án thích hợp, có lẽ là chuyện đi Bắc Tề này trong lòng mình có chút mơ hồ bất an, có lẽ do Tiếu Ân xấu xí vô cùng, có lẽ là… kỳ thực cái gì cũng không phải, chính mình chỉ là một nam nhân bình thường, Ti Lý Lý từng là một nữ nhân xinh đẹp toàn thân xích lõa bên cạnh mình, muốn cùng nàng một chỗ, cũng là một chuyện phi thường bình thường mà thôi.
…
Phạm Nhàn không phải là một Liễu Hạ Huệ, hắn tự nhận mình là một người háo sắc, nhưng là người có tâm thần kiên nghị, kiên quyết không thể vô pháp vô thiên không kiềm chế được mình, chỉ là để cho Ti Lý Lý xoa bóp thân thể, vất đi những mệt mỏi rồi đi xuống xe ngựa.
Vương Khải Niên tiến tới nghênh đón, đi bên cạnh hắn tới phía sau đoàn xe, nhẹ giọng nói rằng:
-Đại nhân dừng lo gián điệp bốn phía, dù sao Ti Lý Lý tương lai cũng muốn tặng cho hoàng đế Bắc Tề, sau này đại nhân không nên ở trên xe ngựa lâu như vậy, thuộc hạ nghĩ, miễn cho sau này có lời đồn truyền vào trong thượng kinh, đối với kế hoạch của đại nhân sẽ có ảnh hướng nhất định.
Phạm Nhàn biết tâm phúc của mình hiểu sai nhiều, nhưng cũng không giải thích gì, chỉ là nhẹ nhàng vân vê thái dương mình.