Khánh Dư Niên

Bạch điểu tại hồ, nhân tại tâm


trước sau

(Bạch điểu tại hồ, nhân tại tâm: ý nói cánh chim chỉ có thể thoải mái tự do trên bầu trời của nó, con người chỉ có thể thoải mái ở trong lòng.)

-Tất cả vì Khánh quốc.

-Tất cả vì Khánh quốc?

Viên Hoành Đạo ngồi trong xe ngựa chạy tới đất phong Tín Dương của trưởng công chúa, trong lòng cảm thấy có một chút hoang đường với lời nói ở sâu trong nội tâm mình nhiều năm nay.

Rất nhiều năm trước, lúc trưởng công chúa bắt đầu thích tể tướng đại nhân ngày hôm nay thì lúc đó nhóm đầu tiên của Nhị Xử Giám Sát viện đã âm thầm làm việc. Viên Hoành Đạo chấp nhận an bài của Trần Bình Bình, có một thân phận mới, một cuộc sống mới, dần dần trở thành một người bạn tốt, một ngôi sao không hiển lộ trong sương sớm của Lâm Nhược Phủ.

Khi đó hai người thư sinh chỉ ngẫu nhiên gặp nhau mà thôi.

Lâm Nhược Phủ năm đó hăng hái, Viên Hoành Đạo trầm ổn hàm hậu, đã trải qua các chuyện vừa khớp do viện an bài, rốt cuộc trở thành “bạn thân”. Từng năm từng năm qua đi, Lâm Nhược Phủ được Trưởng công chúa ủng hộ, thuận buồm xuôi gió trong quan trường. Mà Viên Hoành Đạo cũng cam tâm ở lại làm một vị môn khách trong phủ của Lâm Nhược Phủ. Thậm chí năm đó Lâm Nhược Phủ vô số lần ám chỉ mình có thể cho hắn trở thành quan phụ mẫu một địa phương, nhưng hắn chỉ bình tình cười mà cự tuyệt.

Cũng bởi vì như vậy mà Lâm Nhược Phủ càng coi hắn là một người bạn thân thiết nhất trong nhà mình. Chỉ là tể tướng đại nhân không thể ngờ được, vị bằng hữu của mình, ngay từ đầu đã mang một sứ mệnh khác.

Viên Hoành Đạo kỳ thực cũng dần dần thích ứng cuộc sống như vậy, bởi vì trong viện không an bài nhiệm vụ gì cho hắn, thân phận của hắn cũng chỉ có vài người biết và duy trì khoảng cách. Mấy năm gần đây Viên Hoành Đạo trợ giúp Giám Sát viện một việc duy nhất chính là lúc Lâm nhị công tử bị giết ở Thương Sơn đã thay Giám Sát viện nói dối, vu oan cho Đông Di thành.

Nguyên nhân chính là hắn nói thì Lâm Nhược Phủ sẽ tin.

Viên Hoành Đạo cả đời này phản bội Lâm Nhược Phủ chỉ một lần, cũng chính là lúc này. Nhưng nó cũng đủ để cho tể tướng đại nhân buồn bã rời khỏi triều đình, đây là ý của bệ hạ, thông qua Giám Sát Viện, để cho hắn cụ thể chấp hành.

Có lẽ là bạn hữu phản bội thực sự làm cho tể tướng đại nhân thấy rõ cuộc sống này, cho nên ngày vào cung hôm sau hắn cũng không thể nào ngăn trở được. Ngay cả Phạm Kiếm luân phiên ám chỉ hắn cũng nhìn như không thấy, đối với tương lai của Lâm gia, tể tướng đã toàn bộ gửi gắm lại trên người con rể là Phạm Nhàn rồi, tự nhiên không muốn đưa vị thân gia của mình tiến vào trong dòng nước đục này.

Trong ba tháng, Lễ bộ thượng thư Quách Du Chi chết, Hình bộ thượng thư Hàn Chí Duy giáng chức, tể tướng đại nhân cáo lão về quê, giữ lại cũng không có kết quả, ban thưởng ngân lượng hồi hương.

Những hành động của Đô Sát Viện trong vụ án Ngô Bá An tan thành mây khói, vị Ngô thị kia chẳng biết đi nơi nào. Cuối cùng chỉ có Hạ Tông Vĩ tài học đức hạnh, được ân chỉ vào cung đảm nhận Ngự Sử Đô Sát Viện.

….

-Vì sao? ~ Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa, nhẹ nhàng gõ nhẹ lên trang giấy, đây là tin tức từ trong triều được Giám Sát viện đưa tới. Hắn thân là đề ti, tuy rằng ở xa tận phương bắc nhưng cũng chỉ chậm hơn các địa phương khác vài ngày mà thôi, giờ cũng đã thu được tin tức từ kinh đô truyền tới.

Nhạc phụ đại nhân đương nhiên không phải là quan viên thuần thúy lương thiện gì, cái hiệu gian tướng cũng không phải là không đúng, nhưng Phạm Nhàn vẫn cảm thấy có gì không đúng, đường đường là tể tướng một quốc gia, không ngờ lại vô danh vô tức bại trong tranh đấu ở quan trường!

Phạm Nhàn phải lo lắng chuyện tình từ nay về sau, tuy rằng tể tướng nhạc phụ dường như một năm nay không giúp đỡ mình được gì, nhưng hắn rõ ràng, bao gồm cả vụ án kỳ thi mùa xuân ở trong, còn rất nhiều chuyện, sở dĩ các quan văn trong triều vẫn duy trì thái độ nhường nhịn với mình, đều là nể mặt mũi của nhạc phụ, ngoại trừ hai vị thượng thư đại nhân không may mắn kia ra, chính tại quan trường Khánh quốc mình cũng chưa từng gặp phải khiêu khích chân chính nào.

Đối tượng Phạm Nhàn đặt câu hỏi, tất nhiên là một đời hùng tài Tiếu Ân hiện vẫn bị xích sắt buộc chặt kia.

-Vì sao ư? ~ Tiếu Ân có chút lạnh lùng phân tích nói:

-Bởi vì ngươi động thủ rồi, hoàng đế Khánh quốc liền mượn cơ hội làm suy yếu thế lực của quan văn. Nhưng mà hai thượng thư, thế nào thỏa mãn một vị hoàng đế được cơ chứ, ngươi là con rể tể tướng, hôm nay thanh danh đại chấn. Sau này nếu như hoàng đế thật sự muốn cho ngươi chấp chưởng Giám Sát viện, như vậy hôm nay để an toàn, tể tướng đại nhân phải nhanh chóng xuống đài thôi.

-Về phần xuống như thế nào…

Tiếu Ân trào phúng cười nói:

-Một vị hoàng đế muốn cho thần tử xuống đài, có thể có vô số loại phương pháp. Huống chi vị hoàng đế của các ngươi từ trước tới nay đều thích dùng các quái nhân của Giám Sát viện.

Cho nên nói hoàng đế Khánh quốc là quái nhân, bởi vì lực lượng của Giám Sát viện quá mức cường đại, mà hoàng đế vẫn như cũ tín nhiệm Trần Bình Bình vô cùng, không một chút nghi hoặc.

Phạm Nhàn lắc đầu nói:

-Cái án này thật kỳ hoặc, cho dù là nhạc phụ đại nhân đau lòng vị nhị ca chết, muốn cho Ngô Bá An tuyệt tử tuyệt tôn, cũng không thể không có biện pháp khác. Về phần ám sát Ngô thị ở kinh đô, vừa dịp nhị hoàng tử cùng Lý Hoằng Thành trông thấy, phương pháp hành sự ngu xuẩn như vậy, kém quá xa với năng lực của nhạc phụ đại nhân.

-Bên người tể tướng có kẻ phản bội.

Tiếu Ân nhàn nhạt nói rằng:

-Về phần là người của trưởng công chúa hay người của hoàng đế bệ hạ, thực ra cũng không có gì phân biệt.

Phạm Nhàn không dám khẳng định:

-Có thể bức nhạc phụ xuống đài, nhất định là có căn cứ chính xác, nhạc phụ là người cẩn thận như vậy, có thể nào làm cho địch nhân tiếp xúc vào những việc trọng yếu như thế sao?

Hắn không ngờ được, bán nhạc phụ mình, chính là Viên Hoành Đạo tiên sinh, càng không thể nghĩ được cái bóng đứng đằng sau việc này lại là Giám Sát viện.

Tiếu Ân khoái trá cười:

-Chuyện ẩn giấu trong bóng tối, thanh niên nhân như ngươi biết được bao nhiêu?

Hắn có tư cách nói những lời
này, năm đó triều đình Khánh quốc rối loạn chính là một tay lão nhân này làm ra. Nếu như không phải bởi vì hai vị thân vương đột nhiên chết đi, nói không chừng thiên hạ bây giờ sẽ không có cái tên Khánh quốc.

Phạm Nhàn mí mắt hơi nhảy lên, mấy ngày nói chuyện với Tiếu Ân, hắn phát hiện ra đối phương dù bị tù nhiều năm, không rõ ràng lắm việc phân bố thế lực Khánh quốc. Nhưng Phạm Nhàn vừa mới nói, Tiếu Ân đã có thể phân tích ra được rõ vấn đề, thậm chí ngay cả vụ án mùa xuân, các quan trong kinh chịu án phạt như thế nào, đều có thể phán đoán không sai lệch bao nhiêu.

Tiếu Ân từng nói qua, tể tướng đại nhân nhất định bởi vì việc này mà xuống đài. Thế nhưng toàn bộ không có nửa điểm báo trước, hơn nữa vụ án kỳ thi mùa xuân căn bản không có liên lụy tới tướng phủ, trưởng công chúa đã phá vỡ quan hệ với tể tướng thì ở xa tận Tín Dương. Cho nên Phạm Nhàn không thể nào tin được… Không ngờ bị hắn nói trúng rồi, Phạm Nhàn không khỏi có chút khiếp sợ bởi ánh mắt rất độc của đối phương, quả thực là không phải là hữu danh vô thực.

Phạm Nhàn thở dài một hơi, nhìn lão nhân này, bỗng nhiên nói rằng:

-Ta dù sao cũng hiếu kỳ, vì sao năm đó Giám Sát viện bắt được ngươi rồi không lập tức giết đi.

-Bởi vì trong đầu ta còn nhiều thứ hữu dụng.

-Vậy chí ít hạ thủ ác hơn một chút.

Phạm Nhàn nói rằng:

-Tỷ như chém hết ngũ chi của ngươi.

-Ngũ chi là có ý gì?

Tiếu Ân có chút hiếu kỳ.

-Bất luận chuyện gì đều có hạn của nó, năm đó khi ta vượt lên được những đau đớn để chịu hình thì ta nghĩ, chí ít ta còn có thể có năng lực tự giết chính mình, mà các ngươi… lại không muốn trả một cái giá như vậy.

Phạm Nhàn cau mày suy nghĩ một chút, quả thực có đạo lý này, đứng dậy thi lễ với hắn, rồi xuống xe ngựa.

Hắn đứng ở bên cạnh xe ngựa, nhìn ra bãi cỏ lau phất phơ xa xa, mơ hồ hiểu được ý tứ của hoàng đế bệ hạ. Triều đình cần thay máu, mà không cần cái cũ, tể tướng đại nhân đã ở vị trí cao cao tại thượng này lâu lắm rồi, mình đột nhiên quật khởi ở kinh đô càng làm cho tể tướng mau xuống đài hơn.

Vị quý nhân trong hoàng cung ấy không hề muốn cho con rể của tể tướng đại nhân người đứng đầu các quan lại trong triều lại chấp chưởng Giám sát viện được. Nếu như sau này bệ hạ thực sự trọng dụng Phạm Nhàn, nhất định phải làm cho tể tướng rời đi… Bằng không sẽ chèn ép Phạm Nhàn xuống, nhưng Phạm Nhàn trong lòng rất rõ ràng, vị hoàng đế bệ hạ xa lạ kia sẽ không chân chính chèn ép mình xuống.

Trường giang sóng sau đè sóng trước, nếu như Phạm Nhàn rốt cuộc muốn tự mình đứng lên đầu sóng, vậy tể tướng không thể nghi ngờ là phải tìm đường khác, hắn phải cáo biệt vũ đài lịch sử này, tìm cho mình một không gian khác mà thôi.

Đây chỉ là một sự thay đổi bình thường trong quan trường, thấy tể tướng đại nhân rời đi coi như tiêu sái, nghĩ đã sớm dự liệu đoạn cuối rồi, nhưng Phạm Nhàn nghĩ tới Uyển Nhi ở trong kinh đô, lại còn có Đại Bảo khờ rất hợp với mình nữa, trong lòng hắn có chút lo lắng, ưu tư nhàn nhạt đậm dần quanh lông mày.

“Mong rằng phụ thân cùng Trần Bình Bình có thể bảo trụ lại được người của Lâm gia.” Hắn nhíu mày nhìn cỏ lau vàng, nghĩ thầm vì sao nó không chịu biến thành màu xanh lục nhỉ? Trong lòng bỗng nhiêu đập mạnh, bắt đầu tự hỏi mình sắm vai gì trong Giám Sát viện đây.

Tự nhiên, Phạm Nhàn cảm thấy một chút phẫn nộ, mình thân là Đề Ti Giám Sát viện, căn bản không tin viện lại không biết được ý đồ của bệ hạ, lại liên tưởng tới độc trong người Ti Lý Lý, trong lòng cảm thấy một chút lạnh lẽo.

Trần Bình Bình chỉ là đang không ngừng trừ bỏ những chướng ngại trên con đường của Phạm Nhàn, dù sao đối phương là thân nhân của Phạm Nhàn, loại thủ đoạn loại bỏ này có vẻ lạnh lùng vô cùng, rất vô tình, thậm chí còn không cần để ý tới cảm thụ của Phạm Nhàn.



Buổi chiều, sứ đoàn trải qua lữ trình nhiều ngày, rốt cuộc đã tiếp cận với con đường giao cảnh giữa hai nơi. Đại Hồ không có tên, gọi là Đại Hồ --- bởi vì… Hồ này rất lớn. Phạm Nhàn nhìn sóng nước trước mặt, bị gió mát trên mặt hồ thổi tới, người trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều, trên mặt hiện ra dáng cười cười trong sáng như ánh mặt trời.

Tuy rằng sứ đoàn đã tới Đại Hồ, nhưng muốn dọc hồ đi tới hướng đông, chân chính tiến nhập vào lãnh thổ Bắc Tề còn cần phải vài ngày nữa. Phạm Nhàn rất rõ ràng, nếu như Tiếu Ân có động tác gì, cũng có thể chỉ là trong vài ngày tới.

Xa xa những cánh chim săn mồi lượn lờ trên mặt nước, sải cánh thật dài trên không, tìm những thời gian thích hợp để bắt cá dưới mặt nước, rồi bay ra khỏi hồ. Sau đó nó dùng cái mỏ dài của mình chế trụ con cá ném vào trong miệng, cô một tiếng nuốt vào trong bụng, cảnh tượng tiêu sái tự tại không gì sánh được.

Phạm Nhàn bỗng nhiên khẽ động trong lòng, cất bước đi tới bên cạnh xe ngựa nhiều ngày không có qua, vén rèm nhìn vào, hơi ngạc nhiên nhìn vẻ mặt sau khi biểu lộ tình cảm phức tạp rồi mỉm cười của Ti Lý Lý cô nương.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện