Khi đưa một giọt chất độc vào trong bồn cầu, quang mang trong mắt Tiếu Ân dần dần thịnh lên, đưa tay lại người làm một thủ thế, làm cho chân khí vẫn hỗn loạn không ngừng trong cơ thể dần dần bình tĩnh lại. Trong Giám Sát Viện, hắn vẫn chịu hình dùng độc, vị chủ sự trước đây của Thất Xử đầu trọc kia, vô cùng hiểu rõ trạng thái trên cơ thể hắn, cho nên hạ thủ rất đúng mực, nắm giữ vô cùng tốt, thủy chung vẫn làm cho Tiếu Ân không thể tự do được.
Lúc rời kinh, Phạm Nhàn dùng biện pháp càng bá đạo hơn, trực tiếp tiêm độc dược vào trong tĩnh mạch càng làm cho cơ thể của Tiếu Ân bị thương nặng hơn. Nhưng dường như Phạm Nhàn đã quên mất câu nói trước kia của Phí Giới khi hắn còn bé rồi, dụng độc then chốt nhất là ở một chữ “hạ”, không cần thiết phải dùng độc liều lượng càng cao, hiệu quả càng tốt.
Phạm Nhàn dù sao cũng thiếu kinh nghiệm đối mặt với một nhân vật đặc biệt như Tiếu Ân, hắn dường như không ngờ trải qua hai mươi năm dằn vặt, trong cơ thể Tiếu Ân từ lâu đã dung nạp hàng trăm loại…các loại độc tố nhiều vô cùng, những độc tố này trong thân thể hắn hình thành cân đối, cũng không làm cho hắn chết, nhưng hắn cũng không thể tìm cách dùng chân khí bức độc ra được.
Nhưng mà lần này Phạm Nhàn sử dụng độc, giống như một chiếc rìu lớn chém vào vậy, đánh thẳng vào trong những kết cấu rắc rối phức tạp bên trong. Tuy rằng lúc những kết nối này đứt gãy sẽ mang tới thống khổ vô cùng cho Tiếu Ân nhưng cũng làm cho nhân vật lợi hại chìm đắm trong độc thuật suốt hơn hai mươi năm này tìm ra được một cơ hội tháo được sợi dây này ra.
Tiếu Ân hơi nhếch khóe môi, đôi môi khô khốc của hắn, dưới mái tóc trắng như tuyết nổi bật lên trông có vẻ kinh khủng vô cùng.
Đột nhiên, hắn thu lại hàn mang trong mắt, cả người tụt xuống phía dưới, lập tức cái vẻ già nua hiện lên rất nhiều, thân thể tỏa ra một vị đạo của lão nhân già cả.
Đoàn xe chậm rãi ngừng lại, bắt đầu tìm kiếm vị trí thích hợp bên hồ để cắm trại. Hắc kỵ tại xa xa phía trước tựa như một làn gió lạnh xẹt quá sứ đoàn đi bắc, từ phía trước quét ra sau một lần rồi sau đó trở về đơn vị. Vương Khải Niên lấy cái chìa khóa từ bên ngoài, mở cửa sắt được khóa vô cùng tốt, vẻ mặt cung kính đi tới, hầu hạ Tiếu Ân ăn uống, rồi cẩn thận dùng khăn lông ướt lau qua khuôn mặt của hắn một chút, cuối cùng mới hỏi nói:
-Ngày hôm nay phải chải đầu sao?
Tiếu Ân lắc đầu, trong mắt hàn quang vô lực yếu ớt, thanh âm yếu ớt nói rằng:
-Phạm đại nhân hôm nay lúc nào thì tới?
Câu hỏi này ý nói công việc mỗi ngày tiêm độc của Phạm Nhàn, Vương Khải Niên mỉm cười rồi đáp:
-Rời khỏi biên cảnh không xa, tiểu Phạm đại nhân có ý nói, Tiếu tiên sinh có thể miễn đi mỗi ngày chịu thống khổ.
Tiếu Ân trên mặt không lộ ra chút vui mừng nào cả, chỉ nhắm mắt hỏi:
-Nghe nói vị Phạm đại nhân này sang năm sẽ chấp chưởng nội khố Khánh quốc.
Vương Khải Niên tưởng Phạm Nhàn nói cho người này, cho nên cũng không để ý, vừa cười vừa nói:
-Đúng vậy, là nơi có tiền nhiều nhất thiên hạ.
-Lẽ nào còn nhiều tiền hơn so với Diệp gia?
Tiếu Ân khóe môi lộ ra một chút khinh miệt.
Vương Khải Niên ngẩn ra, chợt nhớ tới cái tên xa lạ này, vừa cười vừa nói:
-Diệp gia sớm tan rồi.
-Cái gì? ~ Tiếu Ân không biết nghĩ tới chuyện gì, hai mắt thần sắc có chút khiếp sợ, vội vã ẩn dấu đi, thấy hắn không muốn trò chuyện nhiều hơn, Vương Khải Niên âm thầm thở dài một hơi, lấy bồn cầu trong xe ra ngoài, đi ra khỏi xe ngựa.
Vương Khải Niên che mũi, ôm bồn cầu đi tới một nơi khác trong doanh địa. Tới một trướng bồng (liều trại) ở giữa, đặt bồn cầu xuống oán giận nói rằng:
-Lão già này, không ngờ còn đi nhiều như vậy.
-Bị bắt hai mươi năm, cơ năng trong thân thể còn có thể khôi phục nhanh như vậy, ta cũng hoài nghi lão gia hỏa này rốt cuộc có phải là người hay không nữa.
Phạm Nhàn mỉm cười xoay người, đi tới bên cạnh Vương Khải Niên, mở bồn cầu, khẽ nhíu mày nói rằng:
-Thật thối.
…
-Chiêu này quả thực thối.
Trong một cung điện hoa lệ tận Tín Dương, tấm màn che bằng lụa màu trắng được gió xuân phe phẩy. Khí trời đầu xuân, trong cung trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ hàn mai trong cung cùng với Quảng Tín cung ở trong hoàng cung kinh đô thì cực kỳ tương tự. Sau tấm lụa trắng, nữ nhân ôn nhu yếu ớt nửa nằm nửa ngồi trên giường, cười thản nhiên, nhìn thân tín trước mặt.
Vị thân tín này họ Hoàng tên Nghị, tên cũng phổ thông là một người rất có mưu kế, nghe trưởng công chúa nói, hắn trầm ổn cười nói rằng:
-Trước mặt trưởng công chúa, cho dù là quốc thủ thế gian, cũng chỉ có thể đưa ra được nước cờ vậy mà thôi.
-Không cần thiết!~ Trưởng công chúa Lý Vân Duệ hiện lên khuôn mặt thanh tú, nở nụ cười khó hiểu:
-Hài tử đó là một người thông minh, đừng tưởng rằng hắn thuận lợi như vậy, tất cả đều bởi vì Phạm Kiến cùng hoàng đế ca ca thân cận. Bản cung thủy chung không rõ, Trần Bình Bình tại sao lại thích con rể tốt của ta như vậy?
Hoàng Nghị lắc đầu, đưa tay vỗ lên chân mình nhẹ nhàng nói rằng:
-Không thể giải thích, nếu như miễn cưỡng giải thích, chỉ có thể suy đoán là đại khái hoàng đế bệ hạ thích Phạm Nhàn.
-Hoàng đế ca ca thích nha đầu Thần Nhi, yêu ai yêu cả đường đi, quả thật cũng như thế. Hơn nữa hài tử Phạm Nhàn này văn có thể làm tốt, võ có thể mạnh mẽ, coi như cũng là cấp mặt mũi cho hoàng đế ca ca.
Trưởng công chúa nhu nhược cười, nhẹ giọng nói rằng:
-Chỉ tiếc là hắn tự cho là mình thông minh, đúng là đã hạ một nước cờ dang dở. Đoàn người đi vòng quanh các nước chư hầu, biểu hiện ra thực an toàn hơn rất nhiều. Nhưng trên thực tế, thảo nguyên vô tận, đại hồ lạnh lẽo, chẳng phải là nơi chạy trốn thật tốt sao.
-Theo hồi báo, hắc kỵ ở nơi này.
-Điểm này bản cung cũng biết.
Trưởng công chúa mỉm cười nói rằng:
-Cho nên chỉ có thể nhìn xem Tiếu Ân có thể chạy trốn được không thôi.
-Tiếu Ân vì sao muốn chạy trốn?
Hoàng Nghị nhíu mày khổ tư nói:
-Theo như hiệp nghị giữa trưởng công chúa cùng Thượng Sam Hổ, chỉ cần Tiếu Ân về nước, sau này Đông Sơn tái khởi, triều đình cùng thầy trò hai người bọn chúng trong ngoài liên thủ hoàn toàn có thể một tay nắm chặt bắt được hoàng thất Bắc Tề.
-Tiếu Ân không phải là người có thể khống chế được dễ như thế… Giống như Trần Bình Bình vậy.
Trưởng công chúa mỉm cười nói:
-Nếu như trong hành trình về phương Bắc, hắn an toàn ở trong khống chế của hoàng thất Bắc Tề, nói không chừng vừa mới thoát khỏi tai ương hai mươi năm trong ngục, lại phải chết già, đối với kế hoạch của chúng ta và Thượng Sam Hổ không có bất luận bang trợ gì…Ta buông tha danh tiếng của mình, bỏ qua tên quan viên đáng thương Ngôn Băng Vân kia, chỉ để đổi
lấy tự do cho Tiếu Ân. Như vậy Thượng Sam Hổ mới có thể thực hiện hứa hẹn của hắn… Ta không cho phép bất luận kẻ nào phá hỏng chuyện này.
-Nếu như Thượng Sam Hổ đổi ý thì làm sao bây giờ? Hắn dù sao cũng là đại tướng Bắc Tề.
-Tiếu Ân cam tâm bán mạng vì Bắc Tề sao? Hơn nữa nếu bản cung xuất thủ, Thượng Sam Hổ mặc dù không phản, nhưng Chiến gia ngu xuẩn, chỉ sợ cũng sẽ buộc hắn phản.
Hoàng Nghị mỉm cười nói:
-Trưởng công chúa tính toán không bỏ sót, không người nào địch được.
-Không nên vuốt mông ngựa.
Trưởng công chúa che miệng cười xấu hổ nói:
-Ta còn kém hoàng đế ca ca xa.
Nàng bỗng nhiên thở dài một hơi, ánh mắt nhìn qua màn lụa trắng dày đặc. Không biết đầu hướng về đâu, khuôn mặt mỹ lệ vô cùng không khỏi có chút si ngốc, mặt mày nàng như một bức tranh, thần tình như tiên, Hoàng Nghị ở bên cạnh nhìn thấy cũng không khỏi ngây người.
-Chuyện ngôn chỉ lần trước, đối với danh dự của công chúa có ảnh hưởng rất lớn.
Sau hồi lâu, Hoàng Nghị mới thoát khỏi hình ảnh mỹ lệ kia, trầm giọng nói rằng:
-Đáng tiếc vẫn không có điều tra ra. Nhưng mà Kinh đô thủ bị trưởng Diệp gia đã truyền tới tin tức, chuyện thích khách ở Quảng Tín cung, hẳn là có can hệ với Giám Sát viện.
Trưởng công chúa vẫn cái dáng dấp si ngốc nhìn bầu trời, dường như không có nghe thấy hắn đang nói gì, một lát sau mới khẽ mở đôi môi nói rằng:
-Không nên để ý tới chuyện nhỏ này, việc chúng ta muốn làm, là phải kéo Thượng Sam Hổ hoàn toàn đứng cùng một chiếc thuyền với chúng ta.
Hoàng Nghị trầm mặc một chút, bỗng nhiên thần sắc phẫn nộ nói rằng:
-Trong mắt thần, đây không phải là việc nhỏ. Công chúa điện hạ vì triều đình ngày đêm tìm cách. Chuyện ở chợ Ngưu Lan năm ngoái, đám ngu dân chỉ biết cho rằng trưởng công chúa là muốn giết chết Phạm công tử, trọng đoạt nội khố, nào đâu biết rằng công chúa điện hạ là vì bệ hạ tìm kiếm một cơ hội xuất binh lên phía bắc…Triều đình từ đó về sau thu hoạch được một lượng lớn đất đai, nhưng việc này liệu có ai nhớ chứ, việc này có quan hệ với người.
Trưởng công chúa giữa mi tâm hiện lên vẻ phiền chán phất tay nói:
-Không cần phải nói nữa.
Hoàng Nghị nhìn dung nhan thanh lệ của trưởng công chúa, nói:
-Ngay cả chuyện của Ngôn Băng Vân, vốn công chúa điện hạ chỉ là âm thầm an bài, không ngờ lại bị tiểu nhân nói ra, hôm nay dân chúng Khánh quốc đều cho rằng trưởng công chúa điện hạ thông đồng với nước ngoài. Đám người ngu xuẩn này, lẽ nào không rõ, công chúa điện hạ chí tôn, thông đồng với nước ngoài thì có được lợi ích gì? Mọi người chỉ thấy được mặt ngoài của sự vật, lại không biết được công chúa điện hạ đằng sau âm thầm an bài kế sách thần kỳ, mang tới cho triều đình không ít lợi ích.
Trưởng công chúa lạnh lùng nhìn hắn, sau một lúc bỗng nhiên nói rằng:
-Viên Hoành Đạo sau khi tới báo cho ta biết.
Hoàng Nghị muốn nói nữa nhưng lại thôi.
Một lát sau, trưởng công chúa cười ha hả, ôn nhu nói rằng:
-Thế nhân cười ta khùng điên, ta cười thế nhân nhìn không thấu, chỉ cần hoàng đế ca ca còn tốt, Khánh quốc tốt, ta sẽ không quan tâm.
Hoàng Nghị trong lòng rùng mình, mơ hồ cảm nhận được cái gì, cũng sợ run lên không dám nhiều lời.
-Trần Bình Bình hẳn là có kế hoạch của chính mình.
Trưởng công chúa khẽ cười nói:
-Ta tin tưởng hài tử Phạm Nhàn khả ái cũng có kế hoạch của riêng hắn, lại nói, kỳ thực mục đích đối ngoại của mọi người cũng không khác nhau lắm, chỉ là đối nội có chút khác biệt mà thôi…Nếu như Tiếu Ân có thể đào tẩu, như vậy khi tới thượng kinh, bảo người chúng ta cùng sứ đoàn liên hệ, bảo Phạm Nhàn phối hợp với hành động của chúng ta.
Hoàng Nghị cảm thấy khiếp sợ, nghĩ thầm thế nào có thể liên thủ với địch nhân chứ?
Dường như nghĩ được hắn đang suy nghĩ gì, trưởng công chúa mềm mỏng nhưng có giấu một chút ý trào lộng nói rằng:
-Có một số việc, là ngươi không nên lo lắng, những lời ngươi nói ngày hôm nay, muốn làm bản cung cảm động sao?
Trong con ngươi thanh lệ của nàng hiện lên một chút hài hước nói:
-Cuộc đời của bản cung, ghét nhất là bị tục nhân các ngươi làm cảm động.
-Thuộc hạ không dám.
Hoàng Nghị mồ hôi nhễ nhại, ngẩng đầu nhìn trưởng công chúa nhẹ giọng nói rằng:
-Vậy kế hoạch bên Yến Tiểu Nghệ cùng Phạm đại nhân phải tạm thời bỏ dở sao?
-Vì sao phải ngưng hẳn?
Trưởng công chúa mỉm cười nhìn hắn, hàn ý làm cho Hoàng Nghị phải cúi đầu.
-Ta rất thích hài tử Phạm Nhàn này, đưa con rể này không làm cho ta thất vọng, cho nên thật luyến tiếc cho hắn rời ta quá xa…Bất luận sống chết, đều là tiểu nam hài rất xinh đẹp đi.
Vị nữ nhân mỹ kệ khó hiểu nhất Khánh quốc này chậm rãi giương khuôn mặt trong sáng nhưng kiên nghị vô cùng của mình lên, nghĩ thầm ai nói nữ nhân sẽ không thể phát dương quang đại trên sân khấu thiên hạ này chứ? Trước đây nếu đã từng có một người, thì mình nhất định phải trở thành người thứ hai.