-Bái kiến đề ti đại nhân.
Cắt đứt ưu tư của Phạm Nhàn là đồng sứ hội quán trú của Khánh quốc trú ở Bắc Tề, Lâm Văn đại nhân.
Phạm Nhàn thu hồi ánh mắt nhìn lên tường thành loang lổ trở về, nói rằng:
-Tại đây, gọi ta là Phạm chính sứ là được rồi.
Lâm Văn nao nao, hắn luôn luôn ở dị quốc, cho nên không rõ ràng lắm chuyện phát sinh ở kinh đô, nhưng cũng biết vị Phạm đề ti này là một nhân vật đang nổi trong triều đình. Không ngờ mới chào câu đầu tiên, đã bị đối phương bác bỏ rồi, nhìn thần sắc của đối phương, không khỏi cho rằng vị quan viên trẻ tuổi này ỷ vào ân trạch của phụ thân, là một người không kiềm chế được mình, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Sứ đoàn phó sứ Lâm Tĩnh mỉm cười, giải thích nói:
-Ý của Phạm đại nhân là, nếu tới tuyên bố hiệp nghị, không nên dùng tới thân phận Giám sát viện, tránh cho đối phương cảm thấy không hài lòng.
Lâm Văn lúc này mới hiểu, mỉm cười nói:
-Tất cả nghe theo Phạm đại nhân an bài.
Phạm Nhàn quay đầu lại liếc mắt nhìn vị quan viên thường trú ở Bắc Tề này, người này diện mục đoan chính, đã có chút nhìn quen mắt, không khỏi nghi hoặc. Lâm Tĩnh ở bên cạnh cười giải thích nói:
-Lâm Văn đại nhân, chính là đường huynh của hạ quan.
Phạm Nhàn hiểu ra, cười nói:
-Thì ra là thế, cái gọi là trên trận chiến phụ tử binh sĩ, thân huynh đệ đả hổ, có hai vị ở bên cạnh, nghĩ tới chuyện này nhất định thuận lợi rồi.
…
Một vị quan viên Bắc Tề đi tới, ba người nhất thời ngậm miệng không nói gì, ngược lại bắt đầu đi nghiên cứu những vết tích kiến bò trên tường thành. Mãi tới khi quan viên này đi tới phía sau, Lâm Văn dường như mới bỗng nhiên phát hiện ra vậy, kinh hỉ nói:
-Vệ Hoa huynh hôm nay cũng tới sao?
Phạm Nhàn xoay người, nhìn vị quan viên Bắc Tề tên Vệ Hoa kia, mỉm cười, không tiện nói gì.
Vị Vệ Hoa chắp tay thi lễ, dường như có chút quen biết với Lâm Văn, cười mắng:
-Nếu không phải vì tiếp sứ đoàn các ngươi, lúc này chỉ sợ ta còn đang khoái hoạt ở Lệ Hương viện rồi.
Phạm Nhàn trong lòng hứng khởi, xem ra vị này giống Lý Hoằng Thành, lời nói rất được.
Lâm Văn nhanh lên tiếng giới thiệu với Phạm Nhàn nói:
-Vị này là Hồng Lư Tự thiếu khanh Bắc Tề, Vệ Hoa đại nhân.
Quay lại giới thiệu với Vệ Hoa:
-Vị này chính là…
Không ngờ Vệ Hoa cười như không cười khoát tay ngăn lại nói rằng:
-Phạm đại nhân danh tiếng khắp thiên hạ, hà tất Lâm huynh phải giới thiệu?
Phạm Nhàn nao nao, chắp tay nói:
-Có chút danh bạc, không dám, không dám.
-Phạm đại nhân khiêm tốn.
Vệ Hoa người này ngũ quan thanh tú, chỉ là trong mắt mang theo chút vị đạo không tập trung, không giống với một quan viên, ngược lại giống như một cuồng sinh.
-Đường đường là nhất đại thi tiên, vậy mà làm đề ti Giám sát viện. Năm sau chỉ sợ sẽ chấp chưởng nội khố Nam triều, trước khi đi sứ, trong kỳ thi mùa xuân, xử lý tệ án, làm cho mười bảy quan viên đầu rơi xuống đất…Thế nhưng Phạm đại nhân lại chuyển tới Bắc Tề.
Hắn cười ha hả hai tiếng nói rằng:
-Cũng không biết hoàng đế bệ hạ quý quốc nghĩ như thế nào? Phạm đại nhân là nhân vật quan trọng bực này, đương nhiên nên dưỡng ở trong kinh đô, thế nào lại cho tới Đại tề quốc ta chịu tội? vạn nhất…trên đường gặp phải phong hàn, vậy phải làm sao bây giờ?
Phạm Nhàn nghe thấy lời của đối phương có chút vị đạo uy hiếp, cũng tỉnh bơ như không, cười nói rằng:
-Ta cũng không yếu đuối như thế chứ?
Vệ Hoa phát hiện ra vị quan viên tuổi trẻ tài cực kỳ có tài danh này cảm thấy hứng thú với tường thành thượng kinh, không khỏi tự hào nói rằng:
-Toà thành này đã xây dựng được ba trăm năm rồi, chẳng bao giờ có kẻ thù bên ngoài đánh vào, Phạm đại nhân có hiểu được vẻ hùng tráng của nó không? Cảm giác so với kinh đô Nam Khánh thì thế nào?
Phạm Nhàn mỉm cười nói rằng:
-Hùng tráng tự nhiên là hùng tráng rồi, chỉ là dường như cũ quá, quý quốc xem ra cần tu sửa một thời gian rồi.
Trong giọng nói của hai người, âm thầm nói xấu một phen, mọi người lặng lẽ. Sau một lúc Vệ Hoa mới nhẹ giọng nói rằng:
-Phạm đại nhân ở xa tới, bản quan tự nhiên muốn làm chủ nhà, đợi công vụ xong xuôi, mời đại nhân tới chơi.
Phạm Nhàn nhìn hai mắt hắn, nghĩ thầm vì sao người này toát ra một cỗ địch ý nhàn nhạt, mà loại địch ý này không giống như cừu thị, không khỏi có chút hiếu kỳ, chính mình với đối phương chưa bao giờ gặp mặt, sao lại đắc tội với đối phương chứ?
Lâm Văn lúc này cười ha hả bên cạnh hai người nói rằng:
-Phạm chính sử đại nhân nên biết, Vệ Hoa đại nhân chính là đại công tử của Trường Ninh hầu năm ngoái đi sứ đại triều, đã có một phen đối ẩm với Phạm chính sứ. Hầu gia chống đỡ không nổi rượu say, về nước nhớ mãi không quên, nói rằng Nam triều có nhân vật tuổi trẻ lợi hại, không ngừng viết ra thơ hay, tửu lượng cũng cực kỳ kinh người. Vệ Hoa đại nhân thường thường nghe thấy, tự nhiên cũng muốn so đấu với đại nhân một chút.
“Thì ra là thế.” Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, nhìn Vệ đại nhân này, quả nhiên phát hiện ra đối phương trên mặt cũng có nét tương tự với Trường Ninh hầu. Năm ngoái hắn là phó sứ tiếp đãi sứ đoàn Bắc Tề, giao tiếp với Trường Ninh hầu cũng không ít. Sau đó trên yến tiệc đêm đó liều mạng uống rượu, coi như là bạn rượu một nửa, không khỏi lúng ta lúng túng chắp tay nói:
-Vệ huynh nếu muốn báo thù cho phụ thân, nên chờ mấy ngày nữa, nếu không ta uống nhiều tới mức hồ đồ, làm loạn chuyện chính sự giữa hai quốc gia, cũng không thể làm tốt việc bệ hạ giao cho.
Mọi người cười ha hả, lưu việc này lại nhắc sau.
…
Thượng kinh Bắc Tề, quả nhiên là phồn hoa vô cùng, trên đường mặc dù không rộng, nhưng tửu lâu, quán ăn ven đường, ngói xanh tường nhạt, cây cao thấp thoáng, cảnh trí vô cùng đẹp. Người đi đường dáng cười ôn hòa, tràn đầy tự tin cùng khoe khoang, dáng vẻ không giống một quốc gia chiến bại.
Sứ đoàn dưới tiếp đãi của Vệ Hoa, tới thành tây, đoàn người được an bài ở một biệt viện hoàng thất phía sau Hồng Lư Tự. Việc an bài này có thể cho thấy được, hoàng thất Bắc Tề đối với sứ đoàn Khánh quốc nể mặt như thế nào.
Dọc đường đi Phạm Nhàn cùng Vệ Hoa tán gẫu, phát hiện ra người này đối với quan trường Khánh quốc vô cùng hiểu rõ, không ngừng nói ra những cái tên quyền quý, nhìn ngữ khí của hắn, dường như có quen biết với Tĩnh Vương thế tử Lý Hoằng Thành. Điểm này làm cho Phạm Nhàn thấy rất giật mình, kinh đô hai quốc cách xa nhau tới vậy, cũng không biết
vì sao bọn họ kết bạn được nữa.
Đang nói chuyện, Phạm Nhàn đối với triều chính Bắc Tề hiện nay một chút cũng không rõ lắm. Đương nhiên, trước khi tới Bắc, hắn đã xem qua hồ sơ trong Giám Sát viện rồi, biết triều đình Bắc Tề cũng không có êm thấm, kim quang chói mắt như lời Vệ Hoa nói.
Thái Hậu Bắc Tề hiện nay mới hơn ba mươi tuổi, còn trẻ, mà vị hoàng đế bệ hạ tự mình chấp chính không lâu sau, căn bản không thể khống chế được triều chính, để cho đảng Hậu, đang tiến hành chống đối không tiếng động. Nếu như không phải nguyên do hai quan hệ ngoại giao hai nước Bắc Tề lâm vào chiến bại, mâu thuẫn mới tạm thời được áp xuống, chỉ sợ hiện giờ thượng kinh đã sớm loạn rồi.
Mà Thượng Sam Hổ là đại tướng phương bắc, cũng vì nguyên nhân này, mà bị triệu hồi về thượng kinh.
Phạm Nhàn làm như vô ý hỏi:
-Nghe nói Thượng Sam Hổ đại tướng chính là anh hùng hào kiệt, Vệ huynh khi nào nhàn rỗi, đưa ta tới bái phỏng được không?
Vệ Hoa nói:
-Phạm đại nhân đối với Thượng đại tướng quân có hứng thú sao?
-Ta dù không phải là thư sinh văn nhược, nhưng đối với với anh hùng chống lại man nhân luôn luôn bội phục.
Phạm Nhàn ôn nhu cười nói.
Vệ Hoa sắc mặt khác thường, dường như không muốn nói tới vị Thượng Sam Hổ kia. Phạm Nhàn nhìn thần tình trong mắt hắn, không hề nói nhiều, mỉm cười.
Đoàn người tới biệt viện rồi, tự nhiên có quan nhân chờ ở đây phụ trách an bài nơi ở, rối loạn một hồi, cuối cùng cũng an bài thỏa đáng được. Vệ Hoa thân là thiếu khanh Hồng Lư Tự, đương nhiên muốn chuẩn bị bữa tối, nhân tiện muốn thử một chút tửu lượng của Phạm Nhàn. Phát hiện ra vị quan viên tuổi trẻ này đúng là uống rượu như uống nước, thật là đúng với hàm ý hai chữ nước rượu, không khỏi kinh hãi, nhất thời yếu đi ý niệm báo thù cho phụ thân ở trong đầu.
Tiệc tàn, cả tòa biệt viện chỉ còn lại người trong sứ đoàn mình. Thị vệ của Bắc Tề rất lễ nghĩ thủ hộ ở bên ngoài, mà đưa tất cả việc trong nội viện cho người của sứ đoàn xử lý.
Trong phòng chỉ có năm người, Phạm Nhàn, Lâm Văn, Lâm Tĩnh hai huynh đệ, Cao Đạt cùng với Vương Khải Niên.
Phạm Nhàn nhắm mắt hồi lâu, xác nhận trong phòng không có người nghe trộm mới nhẹ giọng mở miệng nói rằng:
-Chúng ta ở trong trái tim địch quốc, nói và làm phải cẩn thận một chút.
Lâm Văn cùng Lâm Tĩnh hai huynh đệ, quả thực có chút văn tĩnh (văn tĩnh = điềm đạm, tác giả chơi chữ.), hơi đưa tay đáp ứng, chỉ là thấy Vương Khải Niên cùng Cao Đạt dường như là tâm phúc của Phạm đề ti, khả năng không hiểu rõ được tình hình hiện nay của Bắc Tề. Lâm Văn hơi trầm ngâm một chút, mới chậm rãi mở miệng, báo cáo cục diện gần đây trong thượng kinh cho Phạm Nhàn được biết.
-Thượng Sam Hổ vừa nhậm chức quan nhàn hạ?
Phạm Nhàn nhíu mày, khác với phán đoán trước đó của hắn, Giám Sát Viện cho rằng tướng lĩnh có thể chiến tranh nhất của Bắc Tề, nếu từ băng tuyết hoang dã được điều về nam, khẳng định là để đối phó với thế tiến công bức người của Khánh quốc, tại sao lại biến thành giữ chức quan nhàn hạ thế này?
-Hoài Viễn đại tướng quân, cái tên tuy rằng êm tai, thế nhưng người ở kinh thành, bên cạnh chỉ có một trăm tư binh. Trong kinh có thủ bị thượng kinh, có ba vị đại thống lĩnh, có Phiêu Kị tướng quân… Hoài Viễn đại tướng quân tuy rằng chữ to, địa vị được tôn sùng, thế nhưng không nắm binh quyền trong tay. Thượng Sam Hổ dù có dũng mãnh tuyệt thế thế nào, cũng chỉ có thể yên ổn ở trong thành, ôm vợ bé thở dài mà thôi.
Lâm Văn hơi có chút đùa cợt nói rằng:
-Con hổ dưỡng vài lần, còn gì uy thế nữa, chỉ có thể dùng để dọa người mà thôi.
Phạm Nhàn nhẹ nhàng gõ bàn, lắc đầu không giải thích được nói:
-Làm cái gì vậy, gọi một người như vậy về kinh, cũng không cho hắn đi đánh giặc, chỉ để như vậy, Bắc Tề có đúng là tiền nhiều không biết dùng vào đâu không?
Lâm Văn thở dài nói:
-Bắc Tề Đế - Hậu phân tranh, ai cũng muốn được Thượng Sam Hổ giúp đỡ, nhưng không ai muốn Thượng Sam Hổ hoàn toàn đứng về một bên, cho nên hiện giờ chỉ có thể sắp xếp như thế. Nhưng mà Thượng Sam Hổ danh tiếng ở đây, lực hiệu triệu trong quân đội quá mạnh mẽ, cho dù là chỉ có một trăm thân binh trong cung, cũng không có ai dám trêu hắn.
Phạm Nhàn lắc đầu than thở:
-Thảo nào lần này tại bên cạnh sông vụ độ, chỉ có một chút tư binh tới, ta thật kỳ quái, tiếp ứng Tiếu Ân là chuyện tình lớn như vậy, Thượng Sam Hổ cũng không tới mức khinh thường như vậy.
Lâm Văn ngẩn ra, hắn cũng không biết chuyện sứ đoàn gặp phải dọc đường đi. Lâm Tĩnh ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích nhanh chóng một phen. Lâm Văn trong lòng kinh hãi, nhìn Phạm Nhàn dường như không thụ thương gì, lúc này mới yên lòng, lo lắng nói rằng:
-Thượng Sam Hổ tướng quân có quan hệ gì với Tiếu Ân?
Phạm Nhàn rơi vào trong trầm mặc, sau một lúc mới nhẹ giọng nói rằng:
-Nếu như trong viện phán đoán không sai, Thượng Sam Hổ hẳn là cô nhi được Tiếu Ân năm đó thu dưỡng.