Ngôn Băng Vân vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng bình tĩnh, thực là một gián điệp ưu tú, nhưng trong nháy mắt này lại muốn nổ tung vì tức giận, có thể chứng minh năng lực tổng đầu mục mật thám Khánh quốc ở Bắc Tề. Đối mặt với tù nhân trong mắt bắn ra từng tia lửa phẫn nộ này, ngay cả Phạm Nhàn cũng vô thức muốn tránh ra xa xa một chút.
Đôi môi Ngôn Băng Vân run lên, dùng âm thanh cực kỳ thấp, tốc độ cực kỳ nhanh như đạn pháo, nói vào bên tai Phạm Nhàn:
-Tiếu Ân còn ở trong tay chúng ta?
Phạm Nhàn lắc đầu nhỏ giọng nói:
-Sau khi qua sông vụ độ đã giao cho Cẩm Y vệ Bắc Tề, phỏng chừng đã vào kinh.
-Có cách nào giết chết lão không?
-Không có!
-Có moi ra được bí mật trong miệng lão không?
Phạm Nhàn rùng mình, giật lại xa xa Ngôn Băng Vân một chút, hai mắt nhìn đối phương:
-Ngươi biết bí mật trong miệng lão?
Ngôn Băng Vân nhìn vị Đề Ti đại nhân trẻ tuổi trước mặt mình, khóe môi nhếch lên một chút khác thường:
-Ta đã ở Bắc Tề bốn năm, tất nhiên biết Hoàng thất Bắc Tề vẫn nhớ Tiếu Ân mãi không quên. Tuy không biết nội dung cụ thể của bí mật ấy, nhưng… Nếu được Hoàng thất Bắc Tề coi trọng như thế, khẳng định không đơn giản.
Dừng một lát, hắn hỏi:
-Ngươi biết Tiếu Ân là ai không?
Phạm Nhàn gật đầu, vừa cười vừa nói:
-Ta tin chắc ta còn biết rõ hơn mọi người khác một chút.
Ngôn Băng Vân chửi mắng với một tốc độ rất nhanh:
-Ngươi đã biết, thế nào lại có thể để cho loại chuyện này xảy ra?
Phạm Nhàn yên lặng nhìn đối phương, chậm rãi nói:
-Ý tứ của Bệ hà và Viện trưởng đại nhân đã rất rõ ràng. Tiếu Ân đã già, ngươi còn trẻ. Nên, giao dịch này, thực ra là chúng ta chiếm phần hơn.
Lần thứ hai Ngôn Băng Vân chìm trong trầm mặc. Hắn không ngờ vì mình mà triều đình Nam Khánh có thể ra giá Tiếu Ân để trao đổi, nhưng chuyện này lại khiến cho vị đại thống lĩnh mật thám phương bắc cảm thấy một tia thất bại. Mình bị Bắc Tề Cẩm Y vệ bắt được, vốn đã khuất nhục, bây giờ không ngờ triều đình lại nỗ lực lớn như thế, không thể nghi ngờ càng khuất nhục.
Hắn rất thất vọng, tấm áo choàng trắng trên lưng hắn dường như càng cong trĩu xuống.
Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn hắn:
-Ngươi là người thông minh, nếu sự tình đã định như thế, thì ngươi nhất định phải bình an quay về phương nam. Như thế chúng ta mới không thiệt thòi quá nhiều.
Ngôn Băng Vân lạnh lùng không nói gì, biết vị Đề Ti Giám Sát Viện không biết từ đâu nhô ra này, nói đúng là một câu nói nhảm.
-Ba ngày sau, ta chờ ngươi ở sứ đoàn.
Phạm Nhàn mỉm cười, cùng Vương Khải Niên sóng vai đi ra ngoài. Sau khi chào Vệ Hoa và vị Phó chiêu an sứ kia, lên xe ngựa, đi thẳng về sứ đoàn.
Khi quay về sứ đoàn, mọi người tập trung nói chuyện một lúc về tình hình Khánh quốc mấy ngày nay, sau đó tản ra, chỉ để lại hai người Phạm Nhàn và Vương Khải Niên. Phạm Nhàn chống cằm rơi vào trầm tư không nói gì.
Vương Khải Niên cười hỏi:
-Đại nhân, ngài đang nghĩ gì vậy?
-Vì sao vị Trầm tiểu thư kia lại ở đó? Có thể là người Bắc Tề muốn làm loạn tâm tư chúng ta, ít nhất là muốn làm giảm đi tín nhiệm của triều đình đối với Ngôn Băng Vân.
Vương Khải Niên không hiểu được, giải thích:
-Làm sao thế được? Thủ đoạn của Ngôn đại nhân, đương nhiên triều đình biết rõ.
-Sự tình lúc nào cũng có thể trở nên phức tạp.
Phạm Nhàn vẫn nhàn nhạt không biểu tình.
-Nếu có người có tâm muốn làm gì, đây có lẽ là một lỗ hổng. Mặt khác, ta vẫn không rõ, Lão Vương ngươi nói cho ta hay,vì sao khi chúng ta đi thăm Ngôn Băng Vân, rõ ràng là có thể đưa hắn về nước, ta lại không thể thấy được một chút vui vẻ trên mặt hắn?
-Bởi vì triều đình đã đánh đổi quá lớn để có thể đưa hắn về nước.
Vương Khải Niên là lão già trong Giám Sát Viện, đối với những vị đại nhân cổ quái ở đây hiểu rõ hơn Phạm Nhàn nhiều, cung kính nói tiếp :
-Nếu như để Ngôn đại nhân biết triều đình dùng Tiếu Ân để đổi hắn, e là khi mới bị bắt hắn đã tự sát, không phải chờ tới bây giờ.
Phạm Nhàn dường như rất khó giải thích tâm lý suy nghĩ của mấy người trong Giám Sát Viện, cau mày:
-Lẽ nào một quan viên ưu tú của Giám Sát Viện… thực sự…
Hắn cân nhắc thật lâu mới tìm được từ.
-Thực sự tình nguyện hy sinh vì nước như thế?
-Đúng vậy!
Vương Khải Niên len lén liếc nhìn Phạm Nhàn, phát hiện đại nhân hơi ngẩn ngơ, mới cung kính nói:
-Hạ quan rất bội phục Ngôn đại nhân, bất quá thân là quan viên Giám Sát Viện, có lẽ nên nói là mật thám của triều đình, khi mới nhập viện trong lòng đã tràn ngập lý tưởng vì nước hy sinh. Mật thám trong viện chỉ thờ phụng điều duy nhất. Vì mục đích này, tất cả thủ đoạn gì, hy sinh gì đều là được phép.
-Mục đích gì?
-Tất cả vì Khánh quốc!
Trên mặt Vương Khải Niên lộ ra một sự cuồng nhiệt.
…
Ngón tay Phạm Nhàn vô thức viết gì đó trên mặt bàn. Hôm nay mới được gặp Ngôn Băng Vân, nhận ra đối phương vẫn an tọa ngồi trên ghế, hơn nữa dáng ngồi hơi quái dị, hơi giống tiểu thương,ngoại trừ cái mông, không có một bộ phận nào khác chạm vào ghế. Thẳng cho tới lúc về, Phạm Nhàn mới phát hiện, hai chân hắn đã bị khóa lại trên ghế. Với tư thế ngồi của hắn, chỉ có thể có một lời giải thích: Toàn thân Ngôn Băng Vân trên dưới đã không còn một ly da thịt nào lành lặn, tất cả đều là thịt nát, cho nên mới chọn cách ngồi này.
-Tất cả vì Khánh quốc?
Lông mày Phạm Nhàn nhăn chặt
-Thì là là một đám người có lý tưởng chủ nghĩa.
---
Công văn của triều đình Khánh quốc được đưa tới sứ đoàn, trong thư tất nhiên không có gì bí mật, chỉ là nói sắp tới sinh nhật Thái hậu Bắc Tề, triều đình lệnh sứ đoàn kéo dài thời gian về nước, chờ xong xuôi đại sự này hãy về.
Đây cũng không phải chuyện gì quá lớn, hai nước ngoại giao, tình cờ gặp sinh nhật của Thái hậu nên muốn ở lại tham gia náo nhiệt. Hơn nữa thân ở trong kinh, Phạm Nhàn vẫn còn một số
việc cần xử lý, tất nhiên mừng rỡ mà ở thêm vài ngày, có điều vẫn băn khoăn đến vợ đẹp em ngoan ở nhà vẫn luôn lo lắng.
-Đại thọ Thái hậu, chúng ta đại diện cho triều đình, lễ vật không thể keo kiệt.
Lâm Tĩnh phó sử tính toán.
-Hay là hôm nào đại nhân đi tới đường Tú Thủy mua bán?
Nghe thấy ba tiếng đường Tú Thủy, Phạm Nhàn đã nghĩ đến rượu của Thịnh lão bản đưa thư, liên tục lắc đầu, nước ở kinh đô vốn sâu lắm, Trưởng công chúa ở Tín Dương còn muốn ở xa giật dây chỉ huy dị quốc nội loạn, Phạm Nhàn kiên quyết không dây vào bãi nước đục này.
-Vậy ta tặng cái gì?
Lâm Tĩnh bắt đầu đau đầu về vấn đề lễ vật.
Phạm Nhàn sớm đã có tính toán, vung tay lên nói:
-Tới lúc đó ta làm thơ, tùy hứng một chút là được.
Lời này tuy có cuống vọng, nhưng mấy thuộc hạ bên người đều gật đầu liên tục, Thi tiên Phạm Nhàn không làm thơ, thiên hạ đều biết, nếu như vì sinh nhật Thái hậu mà ngoại lệ, coi như cũng là nể mặt lắm rồi.
Bất quá … Phạm Nhàn không thể viết chữ…
Vương Khải Niên bắt đầu đưa ra chủ ý:
-Ngôn đại nhân ở Bắc Tề có thân phận là Vân đại tài tử, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi. Thư pháp của hắn là học của Phan Linh đại sư, năm ngoái ở Bắc Tề, một bức bình phong có thể bán được ngàn lạng bạc. Phạm đại nhân làm thơ, Ngôn đại nhân tự viết, hai nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất của Khánh quốc đều ra tay, còn không khiến Thái hậu Bắc Tề cười sái quai hàm ư?
Lâm Tĩnh Lâm Văn hai người biết Vương Khải Niên là tâm phúc của Phạm Nhàn, nghĩ thầm đề nghị này cũng không sai. Bây giờ bọn họ tất nhiên biết thân phận của Ngôn Băng Vân, chỉ là cảm giác hơi quái dị, nhưng nhất thời không thể hiểu ra quái dị ở chỗ nào.
Phạm Nhàn cười mắng:
-Ngôn đại nhân là người ra sao? Chỉ sợ người Bắc Tề chỉ hận không thể ăn thịt hắn, ngươi cư nhiên đề nghị hắn viết phúc tự tặng Thái hậu làm quà sinh nhật, không sợ bà ta sau khi mở ra thì ngã chết tươi ư? Lễ thọ trở thành lễ hiếu hả?
Vương Khải Niên phát cuống, giờ mới nhận ra đề nghị của mình thực hoang đường, trơ mặt ra cười:
-Nếu có thể tức chết Thái hậu, coi như là một giai thoại trong viện đi.
Phạm Nhàn mặc kệ hắn mất hứng cười nhạt, lâm vào trầm tư. Rất rõ ràng, nếu Ngôn Băng Vân có thể bình an quay về Khánh quốc, bằng vào công lao bốn năm của hắn ở Bắc Tề và một năm khổ cực trong lao ngục, Ngôn công tử lập tức sẽ được bổ lên vị trí cao trong viện, bên cạnh cha hắn Ngôn Nhược Hải luôn có một vị trí trống, trong viện luôn hiểu rõ, Trần viện trưởng muốn để lại một vị trí đầu mục cho Ngôn Băng Vân đang bị nhốt kia.
Còn nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, mình sẽ từng bước tiếp nhận Giám Sát Viện – sau Trần Bình Bình, hơn nữa, Phạm Nhàn biết rất rõ, ngày đó có thể xa xôi, có thể rất gần, rất gần.
Nếu như Phạm Nhàn muốn vững vàng nắm được Giám Sát Viện trong tay, thì phải nắm được bát đại xử trong tay. Đây cũng là nhược điểm lớn nhất của Phạm Nhàn. Ngoại trử tam xử và bát xử, trên cơ bản hắn không có chút thân thích nào trong Giám Sát Viện. Vốn cho rằng lần này tới Bắc Tề có thể có được tình cảm của Ngôn Băng Vân, dần dần tiến tới thu phục, nhưng ai mà ngờ, vừa mới thấy mặt, Phạm Nhàn có thể cảm giác được rất rõ ràng, Ngôn Băng Vân dường như mơ hồ có địch ý với mình. Vì sao? Cũng may Ngôn Băng Vân dường như cũng không có ý định giấu thái độ này. Điều này khiến hắn cũng an tâm một chút.
-Đại nhân, đến giờ rồi.
Vương Khải Niên ở bên cạnh khẽ nhắc nhở.
Phạm Nhàn gật đầu đứng dậy rời biệt viện, phía sau Lâm Tĩnh Lâm Văn hai huynh đệ nhìn nhau, không biết hôm nay chính sứ đại nhân muốn đi đâu.
Ngoài sân có người nhà Trường Ninh hầu chờ sẵn, trong cung có một vài nhân vật đã nói chuyện, cho nên Ngự Lâm quân chịu trách nhiệm bảo vệ sứ đoàn mới cam chịu mặc một thân Cẩm Y vệ, tiếp nhận công tác của mình, bảo vệ xe ngựa sứ đoàn đi về phía nơi phồn hoa nhất thái bình nhất Kinh đô Bắc Tề, trời lất phất mưa phùn, thật nhanh che giấu hết vết đi của đoàn xe.
Khánh quốc Giám Sát Viện Đề ti đại nhân Phạm Nhàn, hôm nay muốn gặp Cẩm Y vệ Trấn phủ ti Trầm Trọng đại nhân. Đầu mục mật thám gặp nhau luôn luôn có vẻ gì đó rất thần bí.