Từ sau khi đi ra khỏi ngôi miếu nhỏ, ba người này vẫn theo dõi Phạm Nhàn, không biết là người của Cẩm y Vệ hay là người trong cung, nhưng bất luận là ai, ngày hôm nay hắn không cho phép ai theo dõi mình.
Nhổ đi ba cái đinh này, Phạm Nhàn xác nhận không còn ai theo dõi mình nữa mới tiếp tục hành động. Ra khỏi con hẻm nhỏ, hắn không dùng xe ngựa, vì bất luận thế nào, chỉ cần một lần tiếp xúc với người khác sẽ lưu lại đầu mối cho Bắc Tề điều tra ra. Trên con đường ướt sũng, người đi đường đông dần lên, nương theo đoàn người, Phạm Nhàn cúi đầu lẳng lặng bước đi lẫn trong bách tính dị quốc.
Theo như quy tắc theo dõi của Giám Sát Viện, lúc này hắn nên đang tìm kiếm một quán ăn, sau đó đi qua cửa sau, lại vài lần rẽ nữa, mới đi tới mục tiêu thực của mình. Nhưng Phạm Nhàn không áp dụng cách này, thứ nhất là lúc này không có ai theo dõi hắn, thứ hai, hắn cho rằng rẽ quá nhiều, tiếp xúc với quá nhiều người, trái lại còn dễ bị phát hiện hơn. Chỉ cẩn thận len lén đi vào một phủ đệ nhà quan, chẳng biết đi để làm gì.
Rất đúng lúc, ở kinh đô lúc này lại bắt đầu mưa bụi, mưa bụi không tiếng động như tung bay mờ ảo, coi như giúp hắn che giấu hành tung.
…
Gần giáo phường thành nam của kinh đô có một khu dân cư, là Trương gia điếm. Nơi này long xà hỗn tạp, nhân tức phân loạn, nhưng mấy năm nay trị an coi như ổn, hơn nữa cuộc sống cũng dễ dàng, nên dần dần náo nhiệt hơn. Ở đây không có nhiều tư bản và tiểu thương, cũng bắt đầu cố lấy dũng, cố duy trì, trên đường cũng có nhiếu cửa hàng mặt tiền đẹp, coi như để tăng thêm sinh ý.
Nơi đây không thể so với đường Tú Thủy, hàng bán đều là vật dụng hàng ngày. Giá rẻ, chất lượng tất nhiên cũng không thể nói là quá tốt. Ba gian hàng phía đông rất tầm thường. Cửa hàng này bán dầu, là thứ dầu cọ được vận chuyển từ Đông Di Thành, tuy rẻ,cảm giác không sai, nhưng không sáng lắm, nhất là khi mùa đông đến, chỉ như là một thứ vật màu trăng trắng, nên nhiều nhà có tiền thà rằng dùng dầu hạt cải bên Đông Tề sản xuất.
Cũng may người không có tiền luôn đông hơn, nên nhà này ngay cả biển hiệu cũng không có, một nhà trông vào nó còn có thể sống được. Bất quá cũng không dám mời nhiều người, ngoại trừ một lão chưởng quỹ, chỉ dám mời một người làm công kiêm phục vụ.
Hôm nay mưa hết lần này đến lần khác, Trương gia điếm ở đây vốn đã ít người qua lại, hôm nay lại càng thêm trống trải, nhưng việc bán dầu cũng chẳng liên quan gì đến thiên thời. Nhà ai hết dầu, tự nhiên sẽ đến đây, nên lão chưởng quỹ hàng dầu không sốt rột chút nào, trái lại còn đem ra một cái ghế dài ngồi ở cửa nhìn ra bầu trời mưa bụi.
Có lẽ chưởng quỹ đã già rồi, gã làm công trẻ trong hàng thấy một năm nay số lần chưởng quỹ đờ ra còn nhiều hơn trước kia nhiều.
-Chưởng quỹ, ta muốn mua dầu.
Một người đứng ở cửa hàng, che đi sắc trời ảm đạm, lão chưởng quỹ khoát tay ý bảo hắn tự đi vào.
Người nọ xốc mũ lên, lộ ra khuôn mặt thật thà không gì bằng, cười cười đi vào hàng, nói với gã làm công đang ngồi ngáp:
-Tiểu tử, ta muốn mua dầu.
Gã làm công cười nói:
-Ngươi muốn mua dầu gì? Bản điếm ngoài dầu cọ còn mới nhập về một ít dầu hạt cải của Đông Tề.
Gã làm công này thái độ rất cung kính, nhưng trong bụng lại thầm mắng, tới hàng ta thì tất nhiên là mua dầu rồi, nói một câu thật vô ích.
Người nọ trả lời:
-Cho ta nửa cân dầu cọ.
Gã phục vụ cười thật tươi đáp:
-Có ngay.
Rồi vô cùng thành thạo lấy dầu, sau đó phát hiện ra người này đến tay không, sờ sờ đầu:
-Vị khách nhân này, ngài đựng bằng gì đây?
-Ngươi có chai không?
-Có. Có chai gỗ ba văn tiền một cái.
Gã rất cao hứng bán thêm được một thứ.
Người nọ tiếp nhận chai dầu, nhưng không nói gì, tựa như đang lo lắng gì đó.
Gã phục vụ hỏi:
-Ngài còn muốn gì nữa?
-Có dầu vừng không?
-Có dầu vừng không?
Những lời này rất nhẹ rất êm, không lớn chút nào, nhưng lại khiến cho đôi tay già nua khô héo nổi đầy gân xanh của lão chưởng quỹ già đang ngồi ở cửa khẽ run lên.
Gã phục vụ trong điếm tức giận:
-Cửa hàng chúng ta không có hàng tốt này, cả cái Trương gia điếm này có nhà nào dám dùng dầu vừng chứ?
Đang nói, lão chưởng quỹ chậm rãi đi về phía quầy hàng, phất tay ý bảo gã đi ra, mỉm cười nhìn khách nhân này:
-Dầu vừng rất quý, ngoại trừ khi tế thiên mới dùng, không có ai dùng thường xuyên. Từ giờ tới lúc tế thiên còn hơn nửa năm nưa, nên tiểu điếm còn chưa nhập hàng.
Người nọ cười cười:
-Ngoài tế thiên, tế nhân cũng được vậy.
Lão chưởng quỹ cười kính cẩm:
-Vậy ngài muốn mua bao nhiêu? Cửa hàng có thể đặt mua cho khách.
Nói chuyện đến đoạn mấu chốt, tiếng nói của hai người nhỏ dần xuống, bất quá người nọ trí nhớ rất tốt, nghiêm túc:
-Ta muốn mua bảy cân ba lượng chín tiền bốn hào dầu.
Lão chưởng quỹ lật lật gảy gảy bàn tính một lúc, sau đó làm mặt khó:
-Giá tiền hơi có vấn đề. Thượng khách, chúng ta vào trong phòng bàn lại.
-Vậy cũng được.
Lão chưởng quỹ sai gã phục vụ ở ngoài trông hàng, dẫn khách vào trong phòng trong, giờ gã phục vụ mới biết, thì ra người này không phải mua dầu, mà là bán dầu, không khỏi lè lưỡi, thầm nghĩ may mà vừa rồi mình không đắc tội với lão bản cửa hàng dầu này.
---
Vị thương nhân dầu vừng này tất nhiên là Phạm Nhàn đã cải trang. Hắn theo lão chưởng quỹ vào phòng trong, mới phát hiện nơi này và đầu mối liên lạc trong tưởng tượng của mình quả không giống nhau, rất sáng sủa, rất công khai.
Không có nước trà, không
có tiếng động nào, lão chưởng quỹ chằm chằm nhìn vào hai mắt hắn, trong đôi mắt già nua có vẻ thận trọng:
-Khách nhân là người phương nam?
Phạm Nhàn gật đầu.
Lão chưởng quỹ đưa tay mời. Phạm Nhàn thầm thở dài, nghĩ thầm Ngôn Băng Vân đã làm cho mọi chuyện trở nên khá rườm rà, không có cách nào khác là cố gắng nhớ kỹ số lượng.
Cho tới lúc này lão chưởng quỹ mới xác nhận được thân phận của Phạm Nhàn mới thả lỏng toàn thần, run run móc móc moi moi trong ống tay áo nửa ngày mới lôi ra một tiểu đao có độc gác sang một bên. Phạm Nhàn hiểu, nếu người tới đây là thám tử Tề quốc, lão chưởng quỹ này trước hết phải giết mình.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao khi Ngôn Băng Vân bị bắt mà cảm thấy khuất nhục.
Lão nhìn hắn mở miệng hỏi:
-Đại nhân là chức ti gì trong Giám Sát Viện.
Phạm Nhàn lắc đầu:
-Ta nghĩ tình trạng lúc này không cho phép chúng ta dông dài.
-Đã một năm nay, tròn một năm nay không thu được một tin tức gì, đầu mục gặp chuyện không may, triều đình vẫn không phái người tới tiếp quản.. Ta còn tưởng rằng triều đình chuẩn bị để cho chúng ta im lặng rồi.
Cái gọi là im lặng này, là khi hệ thống gián điệp trà trộn vào địch quốc có một lỗ hổng, lập tức sẽ dừng tất cả mọi công tác để tránh bị lộ ra ngoài. Thời kỳ này có thể là một tháng, cũng có thể là … mười năm.
Phạm Nhàn nhíu mày, Ngôn Băng Vân đại đầu mục thì bị giam, vốn là cuộc chiến gián điệp hai nước không có khả năng xảy ra chuyện gì, vì bản thân Ngôn Băng Vân cũng không cần phải tự mình làm chuyện nguy hiểm chuyển thông tin tình báo về nước. Nhưng Trưởng công chúa chơi chiêu ấy làm cho hệ thống Giám Sát Viện phương bắc bị tê liệt hoàn toàn.
Ngôn Băng Vân một mực ở lại Bắc Tề, triều đình và Giám Sát Viện tất nhiên không dám mạo hiểm bỏ đi mối liên lạc này, nên đành cắt đứt liên lạc một năm.
-Ta hy vọng trong một năm dừng lại, mọi người không có chuyện gì.
-Xin đại nhân yên tâm.
Lão chưởng quỹ biết người trước mặt này nếu có thẻ dến đây tiếp nhận chức ti của Ngôn đại nhân, nhất định là một nhân vật rất giỏi trong Giám Sát Viện. Hơn nữa lại mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi trên người đối phương, nên câu trả lời của lão có thêm chút tiếu ý:
-Xin đại nhân ra lệnh.
-Ba chuyện, có mức độ ưu tiên khác nhau.
Phạm Nhàn nhìn ông trà trước mặt, biết một năm không liên lạc của với Giám Sát Viện của họ rất khó khăn, gống như phiêu bạt bên ngoài không có nơi về, chẳng khác cô nhi, nên lời nói tận lực mềm mỏng hơn:
-Chuyện gấp nhất là phải điều tra ra Tiếu Ân đang ở đâu. Chuyện thứ hai là điều tra một chút nguyên nhân sinh ra hiềm khích giữa Thái hậu và bệ hạ.
Đây là điểm Phạm Nhàn vẫn không rõ lắm, vị Hoàng đế trẻ tuổi kia dường như còn hơi non.
Lão chưởng quỹ sắc mặt bất biến tuy biết hai nhiệm vụ này vô cùng khó khăn, chỉ lẳng lặng chờ vị đại nhân trước mắt đưa ra mệnh lệnh thứ ba.
-Việc điều tra Tiếu Ân phải nhanh, chuyện trong cung có thể chậm hơn. Còn về mệnh lệnh thứ ba, ta nghĩ ngươi hẳn rõ ràng, mấy năm nay nội khố vẫn buôn lậu với phương bắc.
Lão nheo nheo hai mắt, lần đầu tiên sáng lên:
-Đó là việc bên Tín Dương. Đại nhân, trong viện cuối cùng cũng quyết định ra tay?
Phạm Nhàn lắc đầu nhẹ giọng:
-Tra cho ta tình hình hiện tại, lại không được động vào bọn họ, nhưng phải khống chế được các công đoạn. Tương lai nếu viện muốn động thủ, ngươi có bằng chứng gì đó trong tay cũng đủ khiến cho chuyến đi săn này không bỏ sót một mảnh nào.
-Đã hiểu.
Lão biết đây là nhiệm vụ trường kỳ, sẽ từ từ thực hiện.
Trong đầu Phạm Nhàn đang suy nghĩ, chuyện của Thôi công tử không biết có phải là mẹ vợ cố ý thử mình không. Bà ta hiện nay đang muốn nhờ mình, nên tạm thời nhường nhịn. Tuy chuyện ngôn chỉ, chuyện Quảng Tín cung, Tín Dương vẫn không biết là Phạm Nhàn làm, nhưng xung đột ở Hình bộ đại đường cũng đã đẩy mâu thuẫn của hắn và bà ta nổi lên mặt nước.