Ngay khi các quý nhân trong đoàn xe đang thả hồn theo những tâm tư riêng của mình thì đoàn xe đã tới nơi rồi, tới một trạm dịch cuối cùng ở ngoại vi kinh đô. Nhìn đám nghi trượng bày binh bố trận ở bên ngoài, Phạm Nhàn thở dài, không thể làm gì khác hơn là phải để vấn đề của Trầm tiểu thư tới khi nhập kinh rồi mới xử lý sau vậy. Nếu như chỉ có hắn tính toán, nữ nhân này cũng chẳng cần phải lưu lại, chỉ là Trầm đại tiểu thư cùng với đại công chúa có giao tình, mà tiểu Ngôn dường như có chút áy náy mơ hồ đối với nàng.
Lúc này đã sớm có quan viên Thái Thường tự cùng Lễ bộ đứng đây chờ rồi, nhìn đoàn xe sứ đoàn chậm rãi đi tới, chỉnh đốn lại trang phục, cung nghênh công chúa điện hạ Bắc Tề xuống xe, rất chi là cung kính. Phạm Nhàn tròng mắt vừa chuyển, gọi Cao Đạt tới, bảo hắn dẫn theo hai gã hổ vệ bảo vệ vững chắc xa giá của công chúa, không cho những triều thần này phát hiện ra có nữ nhân khác trong xe.
Kỳ thực với quyền lực hiện nay của hắn, cũng không cần phải cẩn thận như vậy.
-Phạm đại nhân một đường khổ cực rồi!
-Phạm đại nhân chuyến này danh tiếng lớn, bệ hạ vô cùng mừng rỡ, lần này quay về kinh, chỉ sợ sẽ lập tức có trọng dụng khác đi?
-Lão Hồ nói lời này sai rồi, Phạm đại nhân hôm nay…
Một trận ngựa hí vang trời làm át đi tiếng khen tặng của mọi người, Phạm Nhàn trong vòng vây của các quan viên đi vào trong trạm dịch. Công chúa Bắc Tề đang ở bên trong nghỉ ngơi, nghênh đón chính sứ có vẻ càng phô trương cùng long trọng hơn nhiều, nếu như người ta không biết thân phận Phạm Nhàn, nhất định sẽ rất khó hiểu, vì sao các đại thần triều đình Khánh quốc, lại tôn kính như vậy đối với một vị quan viên trẻ tuổi.
Phạm Nhàn vẻ mặt mỉm cười, quay đầu nhấc tay đáp lễ với quan viên chung quanh, trong lòng thầm nói nhàm chán, chỉ có chút hơi sốt ruột. Hắn nhìn thoáng qua chung quanh, phát hiện những quan viên tới đón đại bộ phận đều quen biết cả, có vài người là đồng liêu trong Thái Thường Tự, có vài người là thuộc hạ trên danh nghĩ khi Hồng Lư Tự đàm phán với Bắc Tề. Chỉ có đám quan viên Lễ Bộ hiện tại mang theo một chút cung kính cùng sợ hãi, hắn hiểu đây là vì nguyên nhân gì. Dù sao Quách Du Chi rốt cuộc cũng chính là do mình một tay sử trí.
Đặt mông ngồi trên ghế uống một ngụm trà, hắn mở miệng hỏi nói:
-Chương trình tiếp theo là gì? Trong cung có ý chỉ không? sứ đoàn lúc nào có thể vào kinh?
Không đợi chúng quan trả lời, hắn giành trước tự giễu trả lời cười nói:
-Bản quan thân là chính sứ, nhưng đối với hết thảy những chuyện này cũng không rõ ràng cho lắm.
Quan viên lễ bộ thật vất vả mới có cơ hội thân cận với hắn, đâu chịu bỏ qua, một vị quan viên nhanh tiếp đáp:
-Phạm đại nhân yên tâm, tất cả nghi thức đầu có Lễ Bộ an bài, trước trong cung cũng đã có an bài, sớm thỏa đáng rồi.
Có thuộc hạ khác ở Hồng Lư Tự nói rằng:
-Thánh thượng biết quan viên sứ đoàn xa nhà lâu ngày, tư gia sốt ruột, cho nên đã hạ ý chỉ, chỉ là khẩu dụ cho sứ đoàn vào kinh, đại nhân sau khi nhập kinh, tới cung trước…
Lời nói còn chưa dứt, một vị quan viên mặc trang phục tứ phẩm từ bên ngoài đi vào, các quan viên trong phòng nhanh chóng tiến lên chào đón. Phạm Nhàn chăm chú nhìn, cười ha ha tới nghênh tiếp, vỗ vai đối phương nói rằng:
-Nhâm đại nhân, ngài sao cũng tới?
Người tới chính là thiếu khanh Hồng Lư Tự Nhâm Thiếu Ân, là môn nhân của nhạc phụ đại nhân Phạm Nhàn. Nhâm Thiếu An thấy Phạm Nhàn bình an không có việc gì, tâm tất cũng an, cười khổ nói rằng:
-Tề quốc công chúa tới, đây là đại sự như thế nào, ta một tên cu li của Thái Thường Tự sao không tới chứ. Không phải Ngự Sử của Đô Sát Viện tới, ta cũng chỉ là tới chào từ giã mà thôi.
Phạm Nhàn cười cười, trong lòng nghi hoặc, biết rõ hôm nay sứ đoàn sẽ tới, vì sao các vị Thiếu khanh đại nhân lại tới chậm như vậy? hắn hơi chút hỏi thăm các vị quan viên trong phòng, rồi lôi kéo Nhân Thiếu Ân ra bên ngoài cửa, hỏi:
-Có chuyện gì vậy?
Nhâm Thiếu Ân tuy là một người trẻ tuổi, nhưng tính tình mềm mại bọc trong sắt thép, ở trong kinh đô xảy ra nhiều chuyện tình như vậy, nhiều quan viên bị ném đi như vậy, thực sự không biết nên nói hay là không, thế nhưng tể tướng Lâm Nhược Phủ cáo lão hồi hương. Hắn là môn nhân của Lâm thị nhất mạch, hôm nay ở kinh đô cũng chỉ có thể dựa vào Phạm phủ rồi, lo lắng một chút không khỏi do dự nói rằng:
-Phạm đại nhân hỏi là chuyện gì?
Phạm Nhàn dõi mắt nhìn hai mắt hắn hỏi:
-Ta không phải người đần độn, sứ đoàn quay về kinh, đây là chuyện như thế nào. Chúng ta lúc rời khỏi kinh đô, quy cách triều đình bên triều đình Bắc Tề hẳn là phải biết, đường đường là một vị công chúa điện hạ trong sứ đoàn, thế nhưng người tới đón tiếp chỉ là vài quan viên tép riu này, Tân Kỳ Vật chạy đi đâu rồi? còn có Lễ Bộ Thị Lang đâu? Công chúa tới xuất giá, chí ít cũng phải phái lão ma ma trong cung tới. Ngươi là người của Thái Thường Tự, hoàng gia có để ý việc này hay không, ta không hỏi ngươi thì hỏi ai?
Nhâm Thiếu An cười khổ một tiếng nói rằng:
-Hôm nay thực sự không khéo, Tân Kỳ Vật, mấy lão đại của Lễ Bộ cũng đi tới bên kia, Phạm Nhàn ngươi đừng trách ca ca ta, ta có vội vàng, coi như là đắc tội bên kia rồi.
-Bên kia là bên nào?
Phạm Nhàn cảm thấy kinh ngạc.
…
Nhâm Thiếu Ân cười khổ nói rằng:
-Đại hoàng tử hôm nay cũng quay về kinh, ở cách các ngươi không quá ba dặm, cho nên nói chuyện này cũng thật xảo diệu. Người của Lễ Bộ, Xu Mật Viện cùng Bộ Binh hầu như tất cả cùng tới đó hầu hạ rồi, bên sứ đoàn tự nhiên yên tĩnh hơn rồi.
Nói xong, hắn tiếp tục kể rằng:
-Phạm Nhàn, với giao tình của ta với ngươi, ta cũng không ngại nói, ngươi cũng là nhân vật tâm như thủy tinh, chẳng lẽ còn quan tâm tới những nghi thức này sao?
Phạm Nhàn cũng mới hiểu được chuyện gì xảy ra, lắc đầu cười nói:
-Ta chỉ muốn nhanh chóng quay về kinh, chỉ là công chúa dù sao cũng là công chúa, triều đình nếu chậm tiếp đón nàng, sợ không che được miệng thế gian, không khỏi không hay.
Hắn lúc này rốt cuộc cũng
hiểu được rồi, vì sao cách thức đón tiếp sứ đoàn yếu đi rất nhiều. Bên kia dù sao cũng là đại hoàng tử nắm binh quyền trong tay, triều thần đương nhiên cũng muốn sang bên kia, coi như là vuốt mông ngựa, cũng phải xem mông con ngựa nó cao to thế nào? Hắn phất thay ngăn không cho Nhâm Thiếu An giải thích tiếp hiếu kỳ hỏi:
-Ý chỉ đầu năm nay viết rất rõ, lúc cuối thu là đại hoàng tử phải lĩnh quân quay về kinh, lúc này mới đầu thu, hắn sao đã trở về rồi?
-Có thể nói là thái hậu nhớ trưởng tôn rồi.
Nhâm Thiếu Ân ý vị thâm trường mà cười một tiếng nói:
-Cho nên sớm khởi trình, Tây Lộ quân đóng ở Định Châu tiếp tục đóng lại, còn Đại hoàng tử dẫn theo hai trăm thân binh quay về kinh.
Phạm Nhàn lắc đầu, trách mắng:
-Quan viên Lễ Bộ cũng không biết đã học được cái ngu xuẩn của Quách gia hay không. Sứ đoàn nhập kinh, hoàng tử hồi cung, nhiều người như vậy, lẽ nào cũng không biết an bài một chút. Trên đường truyền thư tới, bất luận bên nào, chỉ cần dừng lại một hai ngày đường, cái này là tốt rồi, đều ở bên ngoài thành một lúc thế này, phải làm sao bây giờ?
-Lễ Bộ cùng Hồng Lư Tự đều có truyền thư cho ngươi, nhưng nói cho sứ đoàn chậm một chút, ai ngờ sứ đoàn đi suốt một mạch cả ngày đêm, trực tiếp trở về kinh rồi, cho nên mới thế này đây.
Phạm Nhàn cười hắc hắc, không nói gì thêm, sứ đoàn đi nhanh ngàn dặm về kinh, chính là ý tứ của hắn.
-Thôi được rồi, an bài thế nào cũng được, sứ đoàn từ giờ vào thành, ngươi xem thế nào?
Nhâm Thiếu An cẩn thận nhìn hắn một cái, không biết vị này ở trong Giám Sát Viện bao lâu, có kế thừa cái vẻ bệ vệ ngang ngược kiêu ngạo không coi ai vào trong mắt như Trần Bình Bình hay không, lại nói:
-Tân nhậm Lễ Bộ Thượng Thư không có ý để sứ đoàn ở đây, cho nên bảo ta tời truyền lời.
-Mẹ nó, lão tử phải vội vàng về nhà thăm lão bà!!
Phạm Nhàn cũng quen biết với hắn, cho nên nói chuyện cũng hơi càn rỡ, cười mắng:
-Còn chờ hai ngày, cẩn thận sau này ngươi tới phủ, nhà ta sẽ phạt ngươi.
Nhâm Thiếu An mồ hôi như mưa, hắn đương nhiên biết vị kia ở trong nhà Phạm Nhàn là nhân vật gì, tuy rằng vẫn ốm yếu nhưng bối cảnh thâm hậu vô cùng.
Phạm Nhàn cũng không muốn gặp vị đại hoàng tử chưa từng gặp mặt kia, hơn nữa hắn cũng không có tư cách tranh đấu với người ta nên cười vỗ vỗ vai Nhâm Thiếu Ân nói rằng:
-Yên tâm đi, ta sẽ không làm khó cho ngươi.
Hắn hơi trầm ngâm một chút, nói rằng:
-Ta đi bẩm báo công chúa một tiếng, miễn cho vợ chồng người ta chưa gặp mặt lại xảy ra hiềm khích, chúng ta những thần tử nên phải giải thích một chút.
Nhâm Thiếu An nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn Phạm Nhàn hướng tới gian phòng công chúa tạm nghỉ đi tới, nghĩ thầm ngài vừa đùa sao? Ngươi tìm cách nói lui lại hai ngày thì làm sao? Nếu công chúa không chịu xuống hạ phong, ngươi giải thích, chỉ sợ sẽ càng ….
Hắn đâu biết rằng, Phạm Nhàn cái tên hư hỏng này, căn bản là vội vã về nhà, về phần đại hoàng tử cùng đại công chúa tranh đấu thế nào, hắn lười đi quản.
…
Nhâm Thiếu Ân bất an chờ ở ngoài, phát hiện ra một vài vị quan viên tứ phẩm đang lau mồ hôi chạy từ bên ngoài tới trạm dịch. Những quan viên này lưng đẫm mồ hôi, đầu khô nóng, hai bên áo bào quả thực có chút tổn hại. Người tới chính là thiếu khanh Hồng Lư Tự Tân Kỳ Vật, hắn thấy Nhâm Thiếu Khanh ở đây, chắp tay thi lễ, hạ giọng nói rằng:
-Ngài tới thật sớm.
Nhâm Thiếu Ân đối với người đông cung hiện giờ cũng không thân cận cho lắm, nhưng lúc tể tướng từ quan, quan trường đã đưa Nhâm Thiếu Ân về cùng một phe với Phạm Nhàn. Hắn đối với mấy người của hoàng tử cũng không có gì thân thiết, nhưng mấy ngày nay hai người cũng khá vui vẻ cho nên cười mắng:
-Phạm đại nhân ở đây, ta nếu không tới tiểu thư quở trách thì hỏng. Nhưng thật ra ngài cùng với hắn lúc nào cũng thân cận, thế nào mà bây giờ mới tới, cẩn thận chút nữa hắn mắng cho ngài mất mặt.
Tân Kỳ Vật nao nao, cười khổ nói rằng:
-Phạm đại nhân không phải người như vậy.
Hắn nghĩ tới chuyện hoang đường ngày hôm nay, không nhịn được mà tự giễu nói:
-Đại hoàng tử cùng sứ đoàn đồng thời tới bên ngoài kinh, ta xem, trước tiên không nói tới những người Lễ Bộ chẳng biết an bài thế nào, ngay cả thần tử của tam viện lục bộ, tứ tự cũng mơ hồ không biết phải đi nghênh đón bên nào nữa?
Lời vừa thốt ra, Nhâm Thiếu An cùng Tân Kỳ Vật đồng thời yên tĩnh lại, tràng diện có chút quỷ dị. Sau lúc lâu, hai người mới ho khái hai tiếng, sở dĩ như vậy, là bởi vì bọn họ phát hiện là lời nói của mình, đúng là đã coi chuyện đại hoàng tử cùng sứ đoàn ở cùng một đẳng cấp quan trọng để phải lo lắng rồi. Lẽ nào nói Phạm Nhàn chấp chưởng Giám sát Viện, lại là nhất đại thi danh, đúng là mơ hồ có thể đánh đồng được với địa vị chấp chưởng binh quyền của đại hoàng tử.