Khánh Dư Niên

Việc nhà (5)


trước sau

Phạm Nhàn lúc thành hôn rồi, tòa nhà của mình chính là ở phía sau Phạm phủ. Chỉ là hai tòa nà tương thông với nhau, cho nên gọi là một phủ hai nhà mà thôi. Mà hắn cùng với muội muội tình cảm vô cùng tốt, Uyển Nhi cùng Nhược Nhược cũng rất tương đắc, cho nên Nhược Nhược thời gian chủ yếu đều ở trong phủ viện này.

Mà hôm nay trở về, phụ thân ở trong thư phòng là tự nhiên, nhưng dị thường chính là, Uyển Nhi cùng muội muội không ngờ không có ra đón chào hắn. Việc này có chút cổ quái, làm cho Phạm Nhàn nhanh chân hơn một chút, làm cho nha hoàn có chút không theo kịp, thở hồng hộc nói:

-Tiểu thư vẫn còn ở trong, đại thiếu nãi nãi cũng ở trong nhà.

Phạm Nhàn nhíu mày, nghĩ thầm lời này nói thực điềm xấu, nha hoàn này cũng không biết là ai dạy nữa.

Đi tới cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhưng phát hiện bên trong đã bị khóa cửa rồi. Phạm Nhàn ngẩn ra một lúc, đúng là chẳng biết nói làm sao, gọi vài tiếng, nhưng không có ai trả lời. Hắn có chút khó hiểu, vỗ cửa mạnh hơn một chút, nếu như không phải tôn trọng thê tử, đã sớm phá cửa mà vào rồi. Sau một lát, mới nghe thấy thanh âm có chút bất an của đại nha hoàn Tư Tư từ bên trong truyền ra ngoài:

-Thiếu gia, thiếu nãi nãi đang ngủ, ngài đừng gõ cửa.

Phạm Nhàn nhăn mặt, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mình nghìn dặm xa xôi đi về, Uyển Nhi không ngờ đóng cửa không chịu gặp mình.

Hắn nhìn thoáng qua bên trong cánh cửa có chút hôn ám, không nói gì thêm, vung tay áo đi tới một sương phòng khác. Lần này cũng không gõ cửa nữa mà trực tiếp đẩy cửa vào phòng. Vị cô nương trong phòng có vẻ kinh hãi đứng hẳn lên, thấy người tới là Phạm Nhàn, vẻ cảnh giác trên trán dần dần mở ra. Trong mắt có một chút vui mừng không thể nào giả bộ được, ngồi chồm hổm dậy nhẹ giọng nói:

-Ca ca đã trở về.

Phạm Nhàn nhìn Nhược Nhược, vẻ không vui lúc trước hoàn toàn hóa thành hư ảo, ôn nhu cười nói:

-Thế nào? Thấy ta trở về không vui sao?

Phạm Nhược Nhược mỉm cười, đi tới, nắm lấy áo hắn kéo ngồi xuống, nói rằng:

-Cũng không phải lâu rồi không gặp, lẽ nào muốn muội muội hô to gọi nhỏ, ca ca mới bằng lòng thỏa mãn sao?

Phạm Nhàn không thể không lắc đầu nói rằng:

-Muội à, luôn luôn như vậy, ở trước mặt ta cũng không chịu sửa.

Phạm Nhược Nhược cười đáp:

-Sửa lại thì sao còn là Nhược Nhược nữa?

Đang khi nói chuyện cô nương đã rót trà, cẩn thận đưa tới bên môi huynh trưởng.

Phạm Nhàn đưa tay nhận lấy, cũng không uống ngay, ngược lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiên lệ của muội muội, dung nhan nhẹ nhàng khoan khoái tới cực điểm. Trong nhất thời, trong phòng rơi vào cảm giác cổ quái trầm mặc tới cực điểm. hai huynh muội đều là những người nhẫn nại vô cùng tốt, đều chờ đối phương mở miệng ra trước.

Chung quy Phạm Nhàn thở dài một hơi nói với muội muội rằng:

-Muội hà tất phải làm tội mình? Chuyện gì chờ huynh trở về giải quyết là tốt rồi.

Phạm Nhược Nhược nét mặt lo lâu hiện lên một chút buồn bã, biết huynh trưởng đã nhìn ra quyết định của mình, ôn nhu đáp:

-Chính là chuẩn bị chờ ca ca trở về gặp mặt, cho nên mới kéo dài tới ngày hôm nay.

Phạm Nhàn đứng dậy, trực tiếp đi tới dưới giường nàng, lấy ra một cái bọc. Rồi hắn lại trực tiếp ra sau giường lấy ra một cái hộp nhỏ, ném cái hộp lên trên bàn, bên trong có vài tấm ngân phiếu, còn cái vài trâm ngọc, vài miếng bạc vụn rơi xuống bàn tạo lên những tiếng động đương đương. Hắn cau mày nhìn những vật rơi trên bàn, nói rằng:

-Rời nhà trốn đi, chỉ mang theo mấy thứ này … còn thiếu nhiều lắm.

Phạm Nhược Nhược trầm mặc một chút, từ trong tay áo lấy ra một con dao găm phòng thân.



Phạm Nhàn nhìn thấy vừa buồn cười vừa yêu thương, nhìn muội muội nói rằng:

-Một thiên kim tiểu thư như muội, nào biết được thế gian nguy hiểm tới mức nào. Cho dù là muội không muốn lập gia đình, cứ tùy tiện trốn đi như vậy không sợ làm phụ thân trong lòng lo lắng sao, còn có ta nữa? Muội không nghĩ tới cảm thụ của ca ca sao?

Phạm Nhược Nhược cúi đầu, đôi tay nắm chặt lấy góc áo, trầm mặc một lúc lâu sau mới nói rằng:

-Phụ thân đã khi nào thực sự coi trọng muội? về phần ca ca…lẽ nào ca ca đã quên, từ nhỏ ca ca đã dạy muội. Muốn muội học được các nắm giữ số phận của mình, nhất là chuyện hôn nhân như thế này, nhất định không thể do người trong nhà an bài.

Phạm Nhàn cười không nói gì, trên thế giới này, các tiểu thư nhà quan lại đâu có tìm cách rời kinh như thế này, càng không phải nói tới chuẩn bị thực hiện như muội muội mình. Muội muội sở dĩ có dũng cảm thậm chí một chút lỗ mãng chuẩn bị trốn đi, cũng bởi vì mình từ nhỏ đã dạy nàng những chuyện này, giảng những đạo lý trong sách? Lẽ nào nữ nhân thời nay đã chuẩn bị thức tỉnh rồi sao?

Hắn có chút bất an vuốt mặt bàn, thực sự không biết những gì mình làm năm đó sẽ mang tới cho muội muội cái gì. Dù sao trên thế giới này cũng với thế giới kia cũng không giống nhau, không giống chút nào. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu ôn hòa vô cùng nói rằng:

-Thế nhưng mọi chuyện cũng không tới mức quá xấu, muội không có ở chung với Lý Hoằng Thành lần nào, làm sao biết được sau hôn nhân sẽ không hạnh phúc chứ?

Phạm Nhược Nhược vẫn cúi đầu như cũ, ngữ khí không chút buông lỏng nào cả:

-Muội muội từ nhỏ đã biết thế tử, tự nhiên tinh tường rồi, muội không thích hắn.

Lời này nếu để ngoại nhân nghe thấy, chỉ sợ bị dọa chết, đường đường là Phạm phủ tiểu thư, không ngờ lại trực tiếp nói ra loại chuyện không thích như vậy. Phạm Nhàn trong đầu một mảnh hỗn
loạn, vẫn khuyên nói:

-Cũng không nhất định à, muội xem ta với tẩu tử đó, lúc đó chỉ hôn, hiện giờ cũng hạnh phúc đó thôi.

Phạm Nhược Nhược bỗng nhiên ngẩng đầu, mang theo một tia chấp nhất nói rằng:

-Ca ca, không phải tất cả mọi người trong thiên hạ đều giống tẩu tẩu, có loại vận khí này.

Phạm Nhàn ngây người, đây là lần đầu tiên muội muội không ủng hộ hắn, từ nhỏ tới lớn, mỗi lần Nhược Nhược nhìn thấy mình đều mang theo thái độ sùng bái. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy muội muội trực tiếp phản bác ý kiến của mình, không khỏi có chút khiếp sợ, khiếp sợ những biến hóa phát sinh trên người muội muội mình.

Trầm mặc hồi lâu, vẻ cứng nhắc trên mặt Phạm Nhàn dần dần nhu hòa, cuối cùng cao giọng cười, tiếng cười sảng khoái không có nửa điểm giả tạo?? hắn quả thật rất vui mừng, cô nhóc năm đó quả nhiên đã trưởng thành, rốt cuộc cũng học được cái nhìn kiên trì của mình rồi.

-Nhược Nhược, muội có tin tưởng ta không?

Phạm Nhàn mỉm cười nhìn muội muội, vẻ mặt mang theo cổ vũ.

Phạm Nhược Nhược do dự một chút, cũng lộ ra nụ cười không màng danh lợi ngày xưa, nặng nề gật đầu.

Phạm Nhàn nhìn vật trên mặt bàn, nhẹ nhàng lắc đầu cười nói:

-Nếu tin ta, sẽ không chơi những thứ này nữa, ta tự nhiên sẽ có an bài thỏa đáng.

Từ khi biết được trong cung có chỉ hôn xong, Phạm Nhược Nhược liền lâm vào trầm mặc. Nàng biết ý nghĩ của mình là đại nghịch bất đạo, mà kháng chỉ sẽ mang tới tai họa như thế nào, chỉ là từ nhỏ đã được huynh trưởng giáo dục. Sâu trong tâm linh nữ nhân nhìn như gầy yếu này, kỳ thực lại có mầm móng tự do vô cùng kiên cường. Thế nhưng căn bản không biết tìm ai để nói, người huynh trưởng đáng tin cậy nhất trong lòng nàng, nàng cũng sợ sẽ phản đối quyết định của mình.

Lúc này nghe được câu hứa hẹn của Phạm Nhàn, bất an trong lòng Phạm Nhược Nhược thoáng cái như hóa thành gió nhẹ mùa thu, liền biến mất không thấy đâu. Thần kinh buộc chặt suốt một tháng liền chợt thả lỏng xuống? đúng vậy, huynh trưởng đã trở về, huynh ấy tự nhiên sẽ làm chủ cho mình.



Huynh muội hai người xa nhau có mấy tháng, tự nhiên có nhiều chuyện phải nói, nhưng Phạm Nhược Nhược nhìn sắc mặt hắn có chút quái dị. Lúc này mới nhớ tới ca ca nếu như không phải trong thư phòng của phụ thân mà nói, liền hẳn là phải ở cùng một chỗ với tẩu tử, thế nào lại chạy tới phòng mình? Nàng nghĩ tới một chuyện không khỏi che miệng cười nói rằng:

-Ca ca lúc trước huynh khuyên muội, không phải nói ca với tẩu tử tuy cũng là chỉ hôn, nhưng lúc này rất hạnh phúc sao? Lúc này lại sầu khổ như vậy, cuối cùng là vì sao?

Phạm Nhàn lòng khẽ động, nghĩ thầm muội muội cùng Uyển Nhi quan hệ tốt, tự nhiên biết Uyển Nhi vì sao đóng cửa không ra, nhanh lên tiếng hỏi:

-Tới cuối cùng là vì sao?

Phạm Nhược Nhược cũng cười nghịch ngợm nói rằng:

-Chuyện này muội muội cũng không giúp được huynh đâu, chính huynh đi cầu tẩu tẩu đi.

Phạm Nhàn nhíu mày, nghĩ thầm mình có chuyện gì mà phải cầu Uyển Nhi đây? Chính lúc đang suy nghĩ, bên ngoài liền có tiếng nha hoàn hô:

-Thiếu gia, thiếu nãi nãi tỉnh rồi.

Phạm Nhàn liên tục lắc đầu, hắn biết tính tình của thê tử mình, từ trước tới nay Uyển Nhi là một nữ nhân uyển chuyển hàm xúc động lòng người. Thế sao hiện giờ lại giống như nữ nhân hậu viện không biết nặng nhẹ như vậy? biết rõ mình khổ cực về nhà, cũng không nghênh tiếp đã đành, lại còn đóng cửa bắt mình ở ngoài nữa.

Nghĩ tới đây, đi tới phòng ngủ của mình, hắn trong lòng hơi chút tức giận. Nhưng khi đi tới cửa, nghe thấy khúc hát bên trong truyền ra, cơn tức giận lập tức tiêu tan, ngược lại trên mặt lại lộ ra vẻ cực kỳ đặc sắc.

Thanh âm trong veo không gì sánh được, không phải Lâm Uyển Nhi thì là ai, mà điệu từ ngắn này cũng vô cùng quen tai.

“Tri phủ? Tri phủ? ứng thị lục phì hồng sấu!”

(Có biết không? biết không? Một màu xanh lá còn hoa đỏ gầy.)

Phạm Nhàn sắc mặt hơi quẫn, nghĩ thầm những điệu từ của Lý Thanh Chiếu mình dùng để lừa gạt Hải Đường, rõ ràng chỉ có hoàng đế Bắc Tề, thái hậu cùng mình biết, thế nào lại truyền tới được kinh đô phía nam này?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện