Tuyết còn đang rơi, trong viên bên cạnh cối đá, Phạm Tư Triệt cuối cùng đã kéo xong năm mươi vòng, thở hồng hộc vịn vào cối đá, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, căn bản không thể nào đứng thẳng lưng, mà mồ hôi trên mặt hóa thành nhiệt khí bốc hơi bay lên, gặp lạnh mà hóa thành sương, nhìn qua tựa như cả người đều ở trong hơi nước.
"Lau đi một chút, sau đó thay y phục sạch sẽ mới đi, tránh bị cảm lạnh." Hải Đường đưa cho hắn một chồng y phục thật chỉnh tề.
Phạm Tư Triệt than khổ lắc đầu, vào trong phòng đi thay y phục, chốc lát sau đã đi ra ngoài, hô lên: "Lại không có chỗ nào để tắm, cả người đầy mùi mồ hôi thì phải làm sao?"
Hải Đường nhìn hắn một cái, cười nói: "Mùa đông lạnh lẽo, món đồ mà anh của ngươi làm còn chưa được chuyển đến thượng kinh."
Phạm Tư Triệt không nhịn được lại lắc đầu, nói: "Anh ta đưa ta tới phía bắc... Nhưng không phải là muốn để cho ngươi hành hạ ta."
"Ngọc ngọc bất trác bất thành khí." Hải Đường sắc mặt bình tĩnh nói: "Lần trước ở trong hoàng cung nói chuyện phiếm, Phạm Nhàn từng nói một câu, ta cảm thấy rất có đạo lý."
"Nói cái gì?" Phạm Tư Triệt tò mò hỏi.
"Cố thiên tương hàng đại nhâm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kỳ sở bất năng." (Cho nên khi trời giao sứ mạng trọng đại cho những người ấy, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy.)
Thật ra thì thời điểm Phạm Nhàn nói những lời của Mạnh Tử ấy, nghĩ tới chính là cảnh xuân của Hải Đường bên bờ Bắc Hải mà thôi. Bất quá Phạm Tư Triệt cùng Hải Đường cũng không biết ý nghĩ xấu xa của người này, Phạm Tư Triệt nghe đoạn văn này, chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí chạy thẳng lên đầu, thanh âm run run nói: "Buổi tối... Sẽ không đến mức không có cơm ăn sau?"
Hải Đường khẽ mỉm cười nói: "Buổi tối không ăn ở chỗ này."
Trong khi nói chuyện, ngoài viên có người cực kỳ cung kính đáp một câu: "Nhị thiếu gia, buổi tối để thuộc hạ làm chủ."
Phạm Tư Triệt thực sự kinh ngạc vì có người đáp lời đúng lúc đến vậy, quay đầu lại nhìn lại, vừa thấy hẳn là Vương Khải Niên! Ở xa quê hương đột nhiên gặp người quen, nghĩ tới khổ sở trong mấy ngày qua, nghĩ đến lập tức có thể có thoát ly khổ hải, Phạm Tư Triệt thần sắc kích động, oa oa quái khiếu, hướng bên ngoài hàng rào vọt tới.
"Cơm nước xong, vẫn cần trở lại đây." Hải Đường ở phía sau khinh phiêu phiêu thả một câu, xuyên qua đầy trời gió tuyết, chui vào trong tai Phạm Tư Triệt, để cho hắn rùng mình, vô cùng thất vọng.
Chờ hắn chạy tới ngoài hàng rào, mới xoay người lại tàn bạo quát: "Ta tới thượng kinh để kiếm tiền! Không phải là tới để làm khổ sai!"
Hải Đường đã nằm trở lại trên ghế, mặt không chút thay đổi nói: "Một ngàn lượng bạc, sao có thể dễ dàng biến thành một vạn lượng như vậy được? Ta cảm thấy Phạm Nhàn ép ngươi quá mức rồi. Chớ quên, bạc của ngươi hiện tại cũng ở trên tay của ta."
Vương Khải Niên đứng ngoài hàng rào khẽ đưa mắt ra hiệu đối với Phạm Tư Triệt, ý bảo vị tiểu gia này tốt nhất đừng đắc tội với Đóa Đóa cô nương, ngay cả tiểu Phạm đại nhân ở trên tay vị cô nương này cũng không dễ chịu gì, ngài cần gì chuốc lấy khổ đau?
Phạm Tư Triệt tức giận hừ một cái, đẩy cửa rào đi ra.
Vương Khải Niên cười thi lễ một cái đối với Hải Đường ở dưới mái hiên, nói: "Hải Đường cô nương, ta xin phép đi."
Hải Đường nhìn hắn một cái, bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Vương đại nhân, ngươi thật sự chuẩn bị vội vàng để cho hắn tiếp nhận Thôi gia như vậy ư?"
Vương Khải Niên trong lòng khẽ run lên, thật sự không nghĩ tới đối phương biết hết an bài của Phạm đề ty, không rõ ràng Phạm Nhàn cùng Hải Đường hợp tác đến mức độ nào, không thể làm gì khác đành cười khổ đáp: "Cô nương nói gì vậy?"
Đối với chuyện an bài cho Phạm Tư Triệt, Hải Đường dĩ nhiên rõ ràng, khẽ mỉm cười, cũng không nói gì nữa, chẳng qua là dặn dò: "Mới bắt đầu động thủ, ngươi không cần quá gấp gáp."
Vương Khải Niên để cho thuộc hạ lấy nón cùng áo che tuyết cho Phạm Tư Triệt, một mặt cản trở giờ tuyết, mặt khác cũng là che dung nhan của hắn. Sau đó hắn thi lễ một cái đối với Hải Đường, chuẩn bị rời khỏi tòa điền viên bên cạnh hoàng cung này.
"Lá thư gần nhất, ngài cũng đọc rồi ư?" Hải Đường nửa nằm trên ghế, tự tiếu phi tiếu nhìn Vương Khải Niên đang muốn rời đi.
Vương Khải Niên nghe vậy ngây ra, khuôn mặt cười khổ nói: "Chức trách của mình, Hải Đường cô nương thứ tội, kính xin trong thư thay tiểu lão đầu phân bua vài lời, để cho đề ty đại nhân đừng khi dễ khuê nữ nhà ta."
Hải Đường nở nụ cười ha ha, nghĩ thầm vị trung lang Khánh quốc Hồng Lư Tự thường trú ở Bắc Tề, Vương Khải Niên đại nhân này, quả nhiên là người thú vị.
Ngoài viên yên tĩnh lại, Hải Đường cứ như vậy giữ nguyên áo ở trên ghế nhắm mắt ngủ thiếp đi, thượng kinh hôm nay gió tuyết rất mạnh, gào thét mà qua, nhiều tiếng phệ hồn, hàn khí bức người, vị thôn cô này ở trong hoàn cảnh lãnh khốc như thế ngủ rất ngon lành, khóe môi tựa hồ còn mang theo nụ cười khẽ khẽ. Lấy tu vi kinh người của nàng, tự nhiên không thèm để ý hàn khí xâm nhập, ngược lại lại có thể dễ dàng thân cận tự nhiên hơn so với người bình thường, tỷ như xuân thì tự nhiên mềm mại đáng yêu, tỷ như đông thì thiên địa hàn lãnh.
Tuyết, từng mảnh từng mảnh ở thiên không dần dần rực rỡ, dưới mái hiên cô nương mặc áo bông hoa ngủ rất thoải mái.
Không biết qua bao lâu, Hải Đường chậm rãi mở hai mắt ra, trong con ngươi thanh minh vô cùng phản chiếu tuyết ngoài mái hiên rơi xuống, còn có băng đọng trên mái, không khỏi hiện lên một tia vui sướng cùng thỏa mãn.
"Lão sư, ngài đã tới rồi."
...
...
Ngoài viên ở bên đường đá cạnh Ngọc Tuyền hà, tuyết dầy đã phủ kín, lúc này có một người chậm rãi đạp tuyết mà đến, gió tuyết tựa như trong nháy mắt này biến mất, chỉ nghe thấy người kia mỗi một bước rơi vào trên tuyết, phát ra tiếng sa sa.
Người này hai chân không đi giày, cứ như vậy để chân không dẫm trên mặt tuyết, kiên định mà vững chãi, chốc lát đã đến phía trước viên, vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cửa rào, trực tiếp đi tới dưới mái hiên, xòe bàn tay ra ở trên đầu Hải Đường đang cao hứng nhẹ nhàng khẽ vỗ, nói: "Tới thăm ngươi một chút."
Một trong tứ đại tông sư của thiên hạ, được thế gian vạn dân coi như thần, Khổ Hà quốc sư!
Nếu để cho Phạm Nhàn nhìn cảnh này, nhất định sẽ oán thầm đối phương dáng vẻ bình thường không có gì lạ, so với Ngũ Trúc đẹp trai kém xa, thậm chí cũng không bằng phong thái chân đạp nửa thuyền cưỡi sóng mà đi của Diệp Lưu Vân.
Nhất là khi hắn gỡ xuống nón lá trên đầu, lộ ra cái đầu trọc, càng không có một tia cảm giác thoát tục siêu nhiên thế ngoại, chỉ là một lão nhân rất đơn giản rất thường gặp mà thôi. Chẳng qua là quần áo trên người hắn thuần một màu trắng, hai chân trần, biểu thị công khai thân phận khổ tu sĩ của hắn, mặc dù năm đó sau khi từ Thần Miếu trở về, hắn đã không tiến hành một lần khổ tu nào nữa.
Hải Đường cung kính vô cùng hướng lão sư thi lễ một cái thật sâu, sau đó mời nhân vật đứng đầu nhân gian này vào phòng, dâng trà, như tiểu nữ sinh bình thường, khuôn mặt ngây thơ rực rỡ ngồi trên mặt đất bên cạnh hắn, cũng chỉ có tại trước mặt vị đại tông sư này, Hải Đường mới có thể hàng phục tự nhiên như thế.
Khổ Hà mặt mũi thanh quắc, đôi môi vô cùng mỏng, hai mắt vùi lấp cực sâu, ánh mắt lại là càng thêm sâu xa, hắn mang theo một tia trìu mến, nhìn quan môn đệ tử chân chính của mình, mỉm cười nói: "Vi sư từ Tây Sơn tới."
Hải Đường mặt lộ vẻ kinh dị, thất kinh hỏi: "Tìm được di thể của Tiếu Ân đại nhân rồi ư?"
Khổ Hà chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, trong mắt hàm chứa một nụ cười, nói: "Ở trong một sơn động nơi vách đá dựng đứng, phát hiện di hài của vị lão bằng hữu này."
Hải Đường cau mày nói: "Tây Sơn vách đá dựng đứng ư?"
Khổ Hà sau khi từ phía nam trở về liền bế quan không ra, Bắc Tề có một số người đoán được vị đại tông sư này hẳn là đã bị thương, nhưng không biết một trận quyết đấu kinh khủng phát sinh ở địa phương không ai biết... đối thủ là ai, có người đoán là Tứ Cố Kiếm, có người đoán là Diệp Lưu Vân, còn có người đoán là vị đại tông sư giấu diếm sâu nhất của Khánh quốc, ai cũng không ngờ tới, là Ngũ Trúc cùng hắn lưỡng bại câu thương.
Mà sau khi Khổ Hà thương thế đã lành, chuyện làm đầu tiên, chính là tinh tế tra hỏi hướng đi của Tiếu Ân sau khi về nước, mặc dù vị đại tông sư này đối với đôi mẫu tử trong hoàng cung đối chọi có chút mơ hồ tức giận, nhưng mà Thiên Nhất Đạo ảnh hưởng phong thái của Thần Miếu, cực ít can thiệp chánh sự, cũng không nói thêm cái gì, nhưng đối với chết sống của Tiếu Ân, vị đại tông sư tựa như ngoại vật sớm khó làm bận lòng này, lại hết sức coi trọng.
Vách đá dựng đứng nơi Tây Sơn đã tìm tòi rất nhiều lần, dưới núi trên núi đều không tìm được thi thể Tiếu Ân, chuyện này trở thành một cái vấn đề Bắc Tề triều đình cực kỳ quan tâm, nếu như vị lão nhân kia còn sống, chỉ sợ Thượng Sam Hổ đang bị giam lỏng sẽ tao động thêm lần nữa.
Bất quá đối với Hải Đường mà nói, nếu Lang Đào sư huynh chắc chắn Tiếu Ân bị loan đao đâm một nhát, sinh cơ hoàn toàn không còn, nàng tự nhiên sẽ tin tưởng.
Khổ Hà đại tông sư, đối với phán đoán của thủ đồ của mình cũng không có hoài nghi.
Cho nên người Bắc Tề chẳng qua là đang suy tư một vấn đề ——thi thể Tiếu Ân đến tột cùng ở nơi đâu?
...
...
Không biết dùng bao nhiêu lực lượng tiến hành sưu tầm, Tây Sơn bị xới tung lên, cũng không tìm được dấu vết của Tiếu Ân cùng vị thần bí nhân kia, dù sao người Bắc Tề nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, trên thế giới này lại có người có thể giống như thằn lằn, ở vách đá dựng đứng trong như gương của Tây Sơn mà bò xuống được.
Sau đó Khổ Hà quốc sư lên tiếng, người Bắc Tề phẫn nộ ngừng tìm kiếm, không ngờ tới vị đại tông sư này dĩ nhiên bỏ qua thân phận, tự mình đi điều tra. Cũng không biết Khổ Hà dùng bao nhiêu công phu, mới rốt cục ở trên vách đá dựng đứng trong sơn động phát hiện thi thể của Tiếu Ân.
Hải Đường giật mình nhìn lão sư, lúc này mới chú ý tới mắt cá chân của lão sư có một đạo vết thương nho nhỏ, ân cần hỏi: "Vách đá dựng đứng như vậy cần gì phải khổ công trèo xuống chứ?" Nàng không vội hỏi vấn đề Tiếu Ân, mà nàng quan tâm nhất đương nhiên là thân thể của Khổ Hà, dù sao lão sư năm nay lớn tuổi, hơn nữa vết thương mới bình phục không lâu.
Khổ Hà nhẹ khẽ lắc đầu, mỉm cười thở dài nói: "Đi xuống có chút phiền phức, nhưng không làm không được, dùng một sợi dây là được, chỉ là không ngờ người mà Lang Đào ép phải nhảy xuống núi kia... lại có thể dễ dàng chạy trốn."
Hải Đường khẽ cúi đầu nói: "Có lẽ trên người hắn mang theo móc câu chăng."
"Móc câu cũng không có nơi để mượn lực." Khổ Hà mỉm cười nhìn nàng, "Ngươi lúc trước giật mình như thế, dĩ nhiên cũng là nhớ, bộ dáng của vách đá dựng đứng ở Tây Sơn sao."
Hải Đường thở dài nói: "Chuyện này thật sự nghĩ không thông. Bất quá chuyện đã qua nhiều tháng, chẳng lẽ di hài của Tiếu Ân đại nhân không có bị chim diều trên núi ăn hết sao?"
Hai hàng lông mày như tuyết của Khổ Hà nhẹ nhàng bay lên, ôn hòa nói: "Sơn động cực nông, theo lý nói, sớm có hung cầm tới giúp Tiếu tiên sinh lên trời rồi mới đúng, không ngờ ta dọc theo dây thừng mà xuống, nhìn thấy hẳn là di hài Tiếu tiên sinh hoàn hảo như lúc ban đầu, bên cạnh hắn có mấy con chim chết, chim cũng đã hóa thành xương khô, thi thể của hắn trừ có chút mất nước ra, lại không rữa nát."
Hải Đường nghe vậy ngây ra, chợt bình tĩnh cười nói: "Đúng là hạ độc rất lợi hại."
Khổ Hà khẽ gật đầu một cái, rất bình thường chuyển đề tài: "Nói một chút về người trẻ tuổi Phạm Nhàn kia đi, ta thật tò mò đối với hắn."
Hải Đường trong lòng lộp bộp một tiếng, nhưng sắc mặt không có một tia biến hóa, mỉm cười đem hành vi của Phạm Nhàn ở trong thượng kinh
cũng nói một lần, biết lúc này cũng không cách nào che dấu cái gì thay Phạm Nhàn, nhẹ nói: "Cái đêm Tiếu Ân rời kinh, Phạm Nhàn vẫn ở sử đoàn, bất quá không có ai tận mắt thấy hắn. Hôm sau ta tới chơi, hắn đang nằm ở trên giường... Ban đầu sư huynh cho là hắc y nhân cùng Tiếu Ân cùng nhau nhảy núi chính là hắn, hơn nữa hắn quả thật cũng là người vô cùng giỏi dụng độc."
Người trên thế giới này từng tiếp xúc với Thần Miếu chỉ có Tiếu Ân cùng Khổ Hà hai người, hôm nay Tiếu Ân đã chết, cũng chỉ còn lại Khổ Hà. Hoàng Đế đem Tiếu Ân thiên tân vạn khổ cứu về Bắc Tề, Khổ Hà lại dốc hết sức muốn giết hắn, hôm nay biết Phạm Nhàn có thể là người cuối cùng bên cạnh Tiếu Ân trước khi chết, lấy thái độ cẩn thận của Khổ Hà đối với bí mật Thần Miếu... Hải Đường không biết lời nói của mình sẽ mang đến cho Phạm Nhàn phiền toái gì, chẳng qua là nàng biết vị lão sư trước mặt nhìn như nhu hòa trên thực tế là một vị đại trí giả, lúc trước chuyển đề tài, tự nhiên là nhắc nhở chính mình.
Ngoài dự đoán của Hải Đường, Khổ Hà không tiếp tục đề tài này, ngược lại ý vị thâm trường nhìn nàng cười cười, vừa uống một hớp trà xanh trong chén, nói: "Trà của Đóa Đóa, càng ngày càng dễ uống."
"Lão sư quá khen rồi." Hải Đường ôn nhu trả lời.
...
...
"Ta nghĩ, ta biết Phạm Nhàn là ai." Khổ Hà bỗng nhiên rất nhẹ nói, những lời này không đầu không đuôi, để cho Hải Đường có chút khó hiểu, kinh ngạc nhìn lão sư.
Khổ Hà chậm rãi đứng dậy, trên mặt nổi một tia nụ cười rất dịu: "Người trẻ tuổi này trước lúc tới Bắc Tề, vi sư đi ra ngoài một chuyến, còn bị thương, ta nghĩ ngươi nhất định thật tò mò, trên thế giới này có ai có thể thương tổn tới ta."
Quốc sư Khổ Hà, đại biểu tinh thần khí phách của Bắc Tề, cho nên chuyện hắn bị thương vẫn ẩn mà không phát, Hải Đường mặc dù biết, nhưng chưa từng có từ trong miệng lão sư nghe được quá trình cặn kẽ, lúc này vừa nghe, nhất thời ngưng tụ lại lực chú ý.
"Là một người mù." Khổ Hà xoay người nhìn gió tuyết ngoài viên, từ từ nói: "Là một người mù mà vi sư rất nhiều năm trước chỉ gặp qua, hơn nữa chưa từng quên mất."
Hải Đường kinh hãi, nghĩ thầm trên thế giới này có người có thể đả thương đến lão sư, đã là chuyện rất kinh thế hãi tục, nhưng không ngờ đối phương lại không phải một đại tông sư thế nhân đều biết, lại là... Người mù!
Khổ Hà tiếp tục tự nhiên nói ra: "Rất kỳ quái chính là, vị người mù thực lực rất kinh khủng này... Lại tựa như quên mất một ít chuyện, quên mất rất nhiều năm trước, ta từng gặp hắn một lần."
Hải Đường an tĩnh lắng nghe.
"Người mù này đã biến mất rất nhiều năm." Khổ Hà trên mặt nụ cười tái khởi, "Không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện trên thế gian này, hơn nữa người đầu tiên tìm chính là vi sư, nói ra điều này, vi sư viên tâm đã sớm không hề bận tâm nữa, lại cũng có chút mơ hồ kiêu ngạo."
Hải Đường càng thêm không rõ.
"Người mù này, từng dạy dỗ tên ngốc Tứ Cố Kiếm kia, từng đem Diệp Lưu Vân đánh cho bỏ kiếm không dùng, trở thành một đại tông sư." Khổ Hà thở dài nói: "Ta năm đó đã đoán được là hắn, chẳng qua không nghĩ tới hắn lần này lại chủ động tìm tới ta, chuyện này và phong cách thần bí không gặp người của hắn trước đây hoàn toàn không giống."
Hải Đường bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Chẳng lẻ người mù này, chính là vị đại tông sư thần bí nhất kia ư?"
Khổ Hà lắc đầu, cặp mắt tựa như có thể nhìn thấu tất cả lộ ra một tia mơ hồ: "Không phải, người mù hắn chưa bao giờ cần loại hư danh này. Về phần người thần bí nhất trong đám bốn người chúng ta... Hẳn là còn một mực ở trong hoàng cung Khánh quốc."
Hải Đường có chút không rõ, nếu không có ai gặp qua đại tông sư thần bí kia, tại sao thế nhân chắc chắc có người kia tồn tại, hơn nữa người kia tồn tại ở trong hoàng cung Khánh quốc?
"Đạo lý rất đơn giản." Khổ Hà nở nụ cười, "Rất nhiều năm trước, Tứ Cố Kiếm từng thử vào Khánh quốc hoàng cung ám sát Hoàng Đế của bọn họ ba lần."
Hải Đường kinh ngạc nhẹ giọng a lên, nàng lúc này mới biết, thì ra Đông Di thành Tứ Cố Kiếm, lại cũng làm ra chuyện điên cuồng như thế, bất quá lấy cảnh giới đại tông sư đi làm sát thủ, cho dù Khánh quốc Hoàng Đế là người quyền lực lớn nhất thiên hạ, chỉ sợ cũng rất khó ngăn cản.
Tựa như đoán được nàng đang suy nghĩ gì, Khổ Hà nhẹ nói: "Người biết chuyện này, cũng có ý nghĩ giống ngươi, cho là Tứ Cố Kiếm có tính toán rất lớn... Đáng tiếc, ở trong vòng một tháng hắn liên tiếp thất bại bốn lần, mặc dù không bị thương, nhưng cũng không có bất kỳ hiệu quả."
Hải Đường cau mày nói: "Người mù kia... Lúc ấy có ở Khánh quốc hoàng cung hay không?" Nàng thủy chung cho là, người mù có thể thương tổn được lão sư của mình, mới có khả năng là vị thần bí đại tông sư kia nhất.
Khổ Hà mỉm cười lắc đầu: "Người mù khi đó đang ở cùng Diệp gia tiểu thư, ở Giang Nam của Khánh quốc, xây dựng nội khố."
"Diệp gia tiểu thư?" Hải Đường càng thêm kinh hãi, mặc dù nàng là nhân vật nổi danh nhất thế hệ trẻ hiện nay, nhưng cũng biết lão sư hôm nay nói những bí mật năm xưa, mỗi một vị cũng đều giỏi đến cỡ nào, cải biến bộ dáng thế giới này như nào.
Khổ Hà rất nhu hòa tự nhiên chuyển đề tài, xoay người lại nhìn Hải Đường nói: "Chuyện này ngươi hiểu chưa?"
Hải Đường mở to hai mắt sáng ngời, lắc đầu.
"Phạm Nhàn là ai?" Khổ Hà bình tĩnh nhìn nữ đồ của mình.
"Phạm Nhàn chính là con của Diệp Khinh Mi... nhi tử của nữ chủ nhân Diệp gia."
...
...
Hải Đường ngoài khiếp sợ, lại càng không hiểu ra sao. Phạm Nhàn... con tư sanh của Hộ bộ Thượng thư Nam Triều, tại sao lại có quan hệ với Diệp gia? Diệp gia? Ban đầu Diệp gia dùng buôn bán nổi danh thiên hạ? Cũng là Diệp gia đã thiết trí Giám Sát Viện, xây dựng nội khố, ảnh hưởng kéo dài tới tận bay giờ?
Khổ Hà xoa xoa đôi bàn tay, ngồi xuống, thở dài nói: "Tiếu Ân trước đây vẫn bị Trần Bình Bình giam cầm, cho nên không biết thân phận của Diệp gia tiểu thư, vi sư lại đúng dịp biết. Người mù hắn chỉ có thể là người hầu của Diệp gia tiểu thư, lần này đem vi sư dẫn ra khỏi thượng kinh, tự nhiên là muốn để Phạm Nhàn dễ dàng làm việc. Vì vậy thân phận Phạm Nhàn đã được bộc lộ rõ ràng, hắn chính là hậu nhân của Diệp gia tiểu thư."
Hải Đường lắc đầu, ngay trước mặt lão sư cũng dám phát biểu ý kiến của mình: "Tuy nói suy diễn như vậy có thể tin, nhưng mà quá miễn cưỡng một chút, vạn nhất người mù kia... chẳng qua là không cam lòng tịch mịch trong núi, mới rời núi khiêu chiến lão sư, cùng Phạm Nhàn bắc thượng cũng không quan hệ. Rồi lại nói Diệp gia năm đó không phải là bị diệt môn sao?..."
Lời còn chưa nói hết, Khổ Hà đã nở nụ cười: "Một việc không thể nói rằng quá nhiều vấn đề. Nhưng mà ngươi suy nghĩ chức quan của Phạm Nhàn hôm nay ở Nam Triều, còn muốn nghĩ hắn sau khi từ Đạm Châu đi ra, trong triều đình phía nam dị động. Quá nhiều chi tiết tổ hợp lại, chân tướng đã rất rõ ràng rồi, không muốn nói diệt môn làm gì, chưởng quỹ Diệp gia năm đó cũng còn sống tốt, Nam Khánh triều đình hữu tâm nhân, vì tiểu thư Diệp gia giữ lại một tia huyết mạch, cũng không phải là chuyện bất ngờ gì."
Hải Đường trong lúc nhất thời hẳn là không biết nên nói thế nào, lão sư nói đúng, Phạm Nhàn coi như là con tư sanh của Phạm Thượng thư, cho dù hắn có danh thi tiên, cũng là cao thủ, lấy thân phận địa vị của hắn, cũng xa xa không thể nào với tới được độ cao hôm nay, càng không khả năng, tay trái chấp Giám Sát Viện, tay phải nắm nội khố —— Giám Sát Viện cùng nội khố, đây chẳng phải là thứ lợi hại nhất năm đó Diệp gia để lại cho thế giới này ư!
Chẳng lẽ vị nam tử trẻ tuổi ôn nhu thường xuyên cùng mình thư từ, phía sau lại vẫn có thân thế phức tạp cùng đáng thương đến vậy ư?
"Ngươi vừa rồi thuật lại thủ tiểu từ Phạm Nhàn đọc trên tửu lâu..." Khổ Hà vỗ nhẹ nhẹ nữ đồ nhi vẫn còn ở trong trầm tư, mỉm cười nói: "Ngươi chỉ từ thủ tiểu từ này phát hiện, đối phương là tác giả Thạch Đầu Ký, nhưng ngươi cẩn thận nhận thức một chút, nói không chừng sẽ phát hiện Phạm Nhàn người này, mượn tiểu từ này còn đang biểu đạt một chút tâm tình khác, tỷ như tức giận, tỷ như không cam lòng."
Ngày hè thượng kinh ở trên Bách Tuế Tùng Cư, Phạm Nhàn cùng Hải Đường uống rượu, lúc hàn huyên từng niệm một thủ tiểu từ.
" Lưu dư khánh, lưu dư khánh, hốt ngộ tức nhân; Hạnh nương thân, hạnh nương thân, tích đắc âm công. Khuyến nhân sinh, tế khốn phù cùng. Hưu tự yêm na ái ngân tiền, Vong cốt nhục đích ngoan cữu gian huynh! Chính thị thừa trừ gia giảm, Thượng hữu thương khung.." (May sao gặp được ân nhân Là nhờ dư phúc nương thân đó mà Âm công vun lấy phúc nhà Hết lòng cứu giúp người ta khi nghèo Anh gian, cậu ác chớ theo Nhãng tình máu mủ, chỉ yêu bạc tiền Có trời báo ứng ở trên – Tào Tuyết Cần)
Mùa đông trong viên Hải Đường ở trong lòng nhớ tới, rốt cục cảm nhận được tâm tình mà lão sư nói, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chấn động vô cùng.
Lúc này tại phía xa Nam Khánh Thương Sơn Phạm Nhàn đang ngâm ôn tuyền, nếu như biết một đôi thầy trò thật không ngờ qua loa, bằng thủ tiểu từ này định ra xuất thân của mình, nhất định sẽ tức từ trong ôn tuyền nhảy ra, chạy trần truồng tới thượng kinh, thống mạ một phen, sau đó giải thích một chút, đây là lão Tào viết, chỉ bất quá trùng hợp cùng thân thế nhà mình có chút tương tự mà thôi.
Cũng không lâu lắm, Hải Đường đã trở lại bình tĩnh, ôn nhu hỏi: "Chuyện này, có thể lớn có thể nhỏ." Nếu biết thân thế Phạm Nhàn, dĩ nhiên có thể nghĩ đến giữa hắn cùng với Nam Khánh hoàng thất nhất định sẽ có thật nhiều vấn đề, như thế nào lợi dụng, là chuyện cần cẩn thận châm chước.
"Tin tức Phạm Nhàn là hậu nhân của Diệp gia... Để cho người khắp thiên hạ đều biết."
Khổ Hà đại tông sư, rất ôn nhu nói.
"Người mù?" Hải Đường trong lòng có chút khẽ ngơ ngẩn, không biết như thế nào mới có thể gắng hết sức bảo vệ lợi ích cho Phạm Nhàn.
Khổ Hà từ từ thở dài nói: "Mặc dù người mù... Tựa như không nhận ra ta, nhưng ta nghĩ, nếu hắn muốn cố ý xuất thủ, lưu lại những đầu mối này, có lẽ... Chính là hi vọng thông qua miệng vi sư, đem tin tức thú vị này, nói cho cả thế nhân."
Vị đại tông sư này cuối cùng xuống kết luận: "Người mù đã không muốn đợi thêm nữa, hắn muốn thúc dục Phạm Nhàn tăng nhanh cước bộ."